Thế Sự Đoản Tựa [...] – Chương 5

09.

Người thứ hai đến thăm ta chính là Minh phi, điều này ta thật không nghĩ tới. Nàng và ta lớn lên giống nhau như , sau khi vào cung càng không thể không nghe qua tin đồn.

Không coi ta là kẻ địch giả tưởng, hận ta thấu xương là tốt rồi, sao lại đến thăm ta?

Nhưng nàng thật sự đã tới.

Cùng Hoàng hậu không giống nhau, nàng mặc một thân hoa phục, hoàn toàn không giống như là đến thăm tang.

Minh phi cũng không dâng hương hay rót rượu cho ta. Nàng chỉ đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt trước eo. Vẻ mặt rất phức tạp. Hình như có oán hận, có không cam lòng, có hận ý, giống như còn có một tia bi thương cùng nước mắt chợt dâng lên.

Ta nghĩ, khẳng định là ta lầm.

Minh phi ngẩng đầu, tầm mắt của ta theo đó lên, cái gì cũng không thấy. Lúc nàng lần nữa, nàng đã thu hồi tất cả biểu .

Nha hoàn tri kỷ đỡ lấy cánh tay của nàng, hai người xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, một câu cũng không có. Ta thở dài, thật sự là không hiểu Minh phi này. Nhưng ta cũng không quan tâm, ta đã chết rồi.

Có lẽ chờ thi thể hạ táng, ta sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Yêu hận nghĩ nhiều mà gì.

Sau đó mãi đến đêm, cũng không có ai đến.

Ta có chút mệt mỏi, liền nằm vào trong quan tài muốn ngủ một lát. Trong lúc mơ mơ màng màng, bị cửa “kẹt” một tiếng đánh thức.

Ta ngồi dậy về phía cửa, một thân ảnh cao ngất đi vào. Ánh trăng từ khe cửa dần dần đóng lại chiếu vào, chiếu sáng mặt hắn.

Là Bùi Thịnh.

Tựa hồ có gì đó chợt lóe lên, kỹ, lại không có gì cả. Hắn vẫn như lúc ban ngày biết tin ta chết, mặt không chút thay đổi.

Ta đột nhiên rất muốn biết, giờ phút này hắn đang suy nghĩ cái gì?

Là đang suy nghĩ đến Trần Thanh - một người uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn rốt cục đã chết. Hay vẫn đang suy nghĩ đến một nữ nhân bị hắn phụ lòng như ta.

Hắn là như trút gánh nặng, hay là vấn tâm hổ thẹn đây? Nhưng ta không biết, cho tới bây giờ, ta chưa từng hiểu rõ lòng Bùi Thịnh.

Mọi thứ trước đây, đến bây giờ ta chỉ cho rằng hắn cố ý bày ra cho ta xem. Kỳ thật ta một chút cũng không hiểu hắn.

Bùi Thịnh một hành khiến ta không ngờ tới.

Hắn quỳ trước quan tài.

Mặc long bào màu vàng sáng, quỳ đến đoan đoan chính chính.

Từ sau khi hắn lên ngôi, ta cũng không thấy hắn quỳ nữa.

Nhưng hắn vẫn không gì, ta hắn rất lâu, đến khi chắc chắn hắn sẽ không mở miệng chuyện gì thì chui vào trong quan tài nằm.

Ta tựa hồ mơ một giấc mộng, trong mộng ta không chút nghi hoặc vì cái gì hồn phách còn có thể nằm mơ.

Chỉ nhớ bên tai vang lên tiếng nghẹn ngào trầm thấp.

Thanh âm kia cho lòng ta nóng lên, ta theo thanh âm không ngừng đuổi theo, thanh âm kia luôn cách ta không xa không gần.

Ta đuổi theo thật lâu thật lâu, trước mắt càng ngày càng sáng.

Cuối cùng, sương mù tan, ta thấy rõ người đang khóc.

Đó là Bùi Thịnh thời niên thiếu.

Hắn cứ như ta, nước mắt từng giọt từng giọt rơi, tựa hồ khổ sở cực kỳ. Miệng hắn há ra khép lại, đang cái gì đó, ta sao cũng nghe không rõ.

Ta tỉnh dậy khi ta muốn bắt hắn.

Trời đã sáng, trong Trường Lạc cung đã sớm không còn bóng dáng Bùi Thịnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...