10
Mặc dù trước kỳ thi có biến cố lớn,Nhưng điểm dự đoán của Lâm Tri Hạ vẫn không thấp.
Mấy hôm nay, ngay cả dì Vương – mẹ của ta, khi đến việc nhà tôi – cũng trông đầy vẻ đắc ý.
Dì biết tôi cũng thi năm nay.
Khi nghe tôi điểm dự kiến khoảng 700, dì liền chen vào khoe:
“Ui, tôi không rành mấy cái này đâu, con tôi nó đoán tận 730 mấy lận. Năm ngoái thủ khoa hình như cũng chỉ tầm đó thôi nhỉ?”
Mẹ tôi và tôi chỉ mỉm , không gì thêm.
Nhưng sau đó, tôi lại nghe thấy dì Vương gọi điện buôn chuyện sau lưng với người nhà:
“Trời ơi, nhà giàu đúng là khinh người!”
“Con mình điểm thấp, nghe con mình thi cao cái là mặt biến sắc, như không , một câu chúc mừng cũng không thèm . Ganh ghét rõ mồn một.”
“Hồi đó tưởng bà chủ tốt bụng cho con mình chuyển trường, còn định thi xong cảm ơn người ta nữa chứ, giờ nghĩ lại chắc khỏi luôn.”
“Người ta đâu thèm dây vào nhà mình, chờ đó xem, sau này con mình thành đạt rồi, đến muốn bợ đỡ cũng chẳng đâu!”
Đến ngày có điểm thi đại học, Lâm Tri Hạ bao trọn một sảnh lớn trong khách sạn sang trọng, mời cả lớp đến dự tiệc mừng đỗ đại học.
Trong nhóm lớp, mọi người đã bàn trước rằng sẽ cùng tra điểm ngay tại bàn tiệc.
Lâm Tri Hạ nóng lòng chờ đợi khoảnh khắc toả sáng của mình, muốn tất cả ý đến.
Bữa tiệc xa hoa này quả nhiên đã khiến những ồn ào trước đó lắng xuống.
Các học nhao nhao tán thưởng:
“Không hổ danh là tiểu thư giới thượng lưu Bắc Kinh, ra tay đúng là hoành tráng!”
“Chuyện trước đúng là hiểu lầm thôi nhỉ? Con nhà quyền quý ai lại phải tự mình ra tay mấy việc dơ bẩn đó chứ?”
“Chắc là nên công khai thân phận hoa khôi trường rồi ha? Nghe hôm nay mẹ ấy cũng đến? Trời ơi, đây chắc là lần đầu tiên trong đời tôi gần người ‘tầm cỡ’ thế này!”
Quả nhiên, dì Vương cũng tới.
Khác hẳn với bộ đồng phục người giúp việc thường mặc ở nhà tôi, hôm nay dì ấy khoác lên người một bộ váy cao cấp không vừa người, đeo trang sức lấp lánh chẳng hợp chút nào, phấn nền dày cộp trên mặt.
Vừa bước vào, dì lập tức các học xúm lại chào hỏi, cảm ơn rối rít.
Dì Vương ra dáng quý phu nhân, khi hỏi đến thân thế, cố tỏ vẻ mơ hồ rồi :
“Con bé nhà tôi – Tiểu Hạ – từ nhỏ đã nuôi như công chúa.”
Thế là danh hiệu “tiểu công chúa Bắc Kinh” của Lâm Tri Hạ chính thức củng cố.
Không khí quanh đó lập tức tràn ngập ánh ghen tỵ và những lời tán dương.
Lâm Tri Hạ kiêu hãnh ngẩng cao đầu, tận hưởng cảm giác mọi người tung hô như nữ thần.
Thấy tôi, ta cố lớn tiếng:
“Nói mới nhớ, lớp trưởng trước giờ vẫn luôn là thủ khoa toàn khối đó, hay là chúng ta bắt đầu tra điểm từ ấy nhé?”
11
Dì Vương thấy tôi, sắc mặt thoáng chốc lộ vẻ bối rối.
Nhưng nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Điểm thi của tôi không bị ẩn.
Vừa tròn 700 điểm.
Không thấp, cũng kém nhiều so với phong độ thường ngày của tôi.
Các trong lớp đều tỏ ra tiếc nuối.
Còn dì Vương thì tươi như hoa.
“Học hành ấy à, cuối cùng vẫn là do năng khiếu quyết định. Có người học bao nhiêu năm, đổ bao nhiêu tiền của vào, cuối cùng vẫn chẳng ra gì!”
Lâm Tri Hạ giả vờ ngạc nhiên, che miệng:
“Không ngờ lớp trưởng lại tụt nhiều điểm thế này, chắc chắn là do chuyện trước ảnh hưởng tâm lý rồi.”
“Cũng phải thôi, con mà gặp chuyện kiểu đó thì tổn thương cơ thể rất lớn… Lớp trưởng đã đi khám lại chưa? Có phải bị bệnh gì rồi nên tinh thần mới sa sút không?”
Tôi không đáp lại gì.
Chỉ lặng lẽ ngồi từng người tra điểm xong – người vui kẻ buồn.
Kỷ Thì Dư mặt mày tái mét.
Anh ta bị ảnh hưởng quá nhiều trước kỳ thi, kết quả tệ đến mức suýt không đủ điểm xét đại học.
Còn phần điểm của Lâm Tri Hạ lại để trống.
Bạn bè xung quanh thi nhau chúc mừng.
Ngành học ta đăng ký là một ngành hot thuộc top đầu, năm nay chỉ tuyển duy nhất một suất ngoại tỉnh.
Trước đó giáo viên còn khuyên ta đừng liều quá.
Nhưng ta đã đánh cược tất cả, loại bỏ hết đối thủ và thắng lớn!
Lâm Tri Hạ rạng rỡ đứng giữa vòng vây bè.
Ngẩng đầu tôi với vẻ kẻ thắng cuộc.
Điện thoại của giáo viên vang lên.
Người gọi đến là từ văn phòng tuyển sinh của một trường đại học hàng đầu.
Dì Vương lập tức nhắc giáo viên bật loa ngoài.
Giọng từ đầu dây bên kia vang lên, khiến cả sảnh tiệc sôi trào:
“Xin hỏi có phải là thầy Lưu của lớp 12A trường Nhất Trung thành phố không? Xin chúc mừng, lớp của thầy có hai học sinh nhận vào chương trình tuyển sinh đặc biệt của trường chúng tôi.”
Lâm Tri Hạ nín thở, gương mặt đầy phấn khích.
“Xin chúc mừng… Giang Vũ! Bạn ấy là thí sinh có điểm số cao nhất toàn thành phố! Do Giang Vũ không đăng ký số điện thoại, chúng tôi sẽ đến tận nơi thăm nhà. Xét hoàn cảnh gia đình của ấy, xin thầy Lưu nhất định chuyển lời rằng: Giang Vũ không cần lo lắng gì về vấn đề tài chính.”
Cả khán phòng im phăng phắc.
Giang Vũ đang ngồi trong góc, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt bàng hoàng.
Trong chớp mắt, một giọt nước mắt lấp lánh lăn dài trên má cậu ấy.
Tôi không để ý đến ánh mắt người khác, mỉm , vỗ tay với cậu ấy:
“Chúc mừng cậu.”
Giang Vũ tôi thật sâu.
“…Cảm ơn.”
Sắc mặt Lâm Tri Hạ cứng đờ, gượng gạo hỏi:
“Vậy… thầy ơi, người còn lại là ai ạ?”
Giọng từ điện thoại mang theo tiếng vui vẻ:
“Là Hứa An Nhiên – người đã tuyển thẳng của lớp các em. Bạn ấy vừa đúng 700 điểm, kiểm soát điểm số rất hoàn hảo.”
Kỷ Thì Dư lập tức ngẩng đầu tôi, mặt trắng bệch.
Lâm Tri Hạ thì như không tin nổi.
Cô ta giật phắt lấy điện thoại từ tay giáo viên, lớn tiếng hỏi:“Vậy còn em thì sao ạ? Điểm của em cũng bị ẩn cơ mà!”
“Xin lỗi, là…?”
Lâm Tri Hạ vội vàng báo tên mình.
Nhưng đầu dây bên kia bỗng trở nên lạnh nhạt hẳn:
“À, thì ra là Lâm Tri Hạ. Rất tiếc, không đủ điều kiện để tuyển sinh vào trường chúng tôi.”
Bạn thấy sao?