Thế Gian Nợ Ta [...] – Chương 2

“Xuân Thảo, con định đi đâu?”  

 

Cha ta đứng giữa sân, tay vẫn cầm một miếng thịt lợn mỡ.  

 

“Hóa ra các người chưa chết nhỉ? Ăn miếng thịt lợn đổi từ thịt con mình có ngon không?”  

 

Ta ông, trong mắt không còn chút ấm áp nào.  

 

Cha ta không gì, chỉ đặt miếng thịt lên thành giếng rồi đi đến kéo ta dậy khỏi mặt đất.  

 

Bàn tay ông vô hay cố ý đặt lên ngực ta, thậm chí còn xoa bóp vài cái.  

 

Ta cố sức vùng ra, chẳng còn sức lực.  

 

Thấy ta vô dụng, ông ta càng lấn tới, tay chân bắt đầu táo tợn hơn, sờ soạng khắp người ta.  

 

“Súc sinh!!”  

 

Ta đã nghĩ rằng… trong ngôi nhà này, người duy nhất có chút thương với ta là cha.  

 

Ông từng dùng cỏ kết cho ta những con vật nhỏ, từng cõng ta, ôm ta. Khi ta muốn xích đu, ông liền cho ta một chiếc xích đu trên cây đào ngoài cổng.  

 

Nhìn thấy ông trong sân, ta còn hy vọng rằng thật ra ông vừa về, chưa nghe thấy tiếng kêu cứu của ta.  

 

Nhưng giờ đây, ông đang gì? Ông đang gì với ta?  

 

“Phụ nữ sinh ra là để đàn ông chơi . Im ngay cho tao!” Ông ta bịt miệng ta lại, kéo ta vào nhà kho. “Nếu dám phát ra một tiếng, xem tao có đánh chết mày không.”  

 

Đây là người cha mà ta chưa bao giờ thấy, ta không biết đó có phải là bộ mặt thật của ông hay không.  

 

Nhưng lúc này, ta không muốn chịu thêm bất kỳ sự nhục nhã nào nữa.  

 

4.

 

Trong phòng chất đầy củi, ngay cửa ra vào có đặt một chiếc rìu chặt củi.  

 

Ta không màng đến việc chiếc rìu tay ta rách toạc, nắm lấy nó rồi mạnh tay chém vào đầu Đào Đại Trụ.  

 

Tiếc thay, ta không có nhiều sức, chỉ khiến ông bị trầy một ít da.  

 

Nhưng ông cũng bị đau mà rời khỏi người ta, lấy tay ôm đầu bị thương, liền quay lại đá ta túi bụi. “Mày dám tao à! Xem tao có đánh chết mày không.”  

 

Ta cảm thấy kẻ trước mặt này hoàn toàn không phải là cha ta nữa, ông chính là ác quỷ, một ác quỷ mà ta chưa từng hiểu biết.  

 

Những ký ức tốt đẹp thời thơ ấu bị nhuốm màu trong khoảnh khắc này, khiến ta nhận ra tội ác ẩn giấu sau lớp vỏ ngọt ngào.  

 

“Thôi đi, nếu ông đánh chết nó, năm lượng bạc của Trương Đại Đầu ông không cần nữa à?”  

 

Không biết từ khi nào, mẹ ta đã đứng trước cửa. Bà không bước vào, chỉ lạnh lùng đứng đó , như thể giữa ta và bà không hề có bất cứ mối liên hệ nào.  

 

Đào Đại Trụ tất nhiên không nỡ bỏ năm lượng bạc kia. Hắn chỉ có thể mắng chửi vài câu rồi bỏ đi.  

 

Mẹ ta liếc ta một cái, nhổ một bãi nước bọt, “Con hồ ly, từ nhỏ tao đã thấy mày không an phận.”  

 

Ta không hiểu liệu có phải tất cả những người mẹ đều mắng chửi con mình như thế hay không.  

 

Ta cũng không biết mình đã gì sai khiến mẹ lại ghét bỏ ta như .  

 

Từ khi ba tuổi, ta đã bắt đầu việc, suốt mười năm nay vất vả cho cái nhà này mà không hề than thở một câu.  

 

Huynh trưởng và đệ đệ ăn mì từ bột trắng, còn ta chỉ uống canh rau dại.  

 

Mỗi năm họ đều có áo mới, còn ta chỉ có thể mặc lại những bộ y phục vá chằng chịt của mẹ.  

 

Ta như con trâu già nhà trưởng thôn, đáng tiếc sống còn không bằng con trâu già đó.  

 

Trong mắt họ, ta là một con hồ ly, là món hàng, và tác dụng duy nhất của ta là đổi lấy tiền cho gia đình.

 

5

 

Ba ngày sau, Trương Đại Đầu mang đến một bộ áo đỏ.  

 

Mười ba năm qua, lần đầu tiên ta mặc đồ mới.  

 

Dù chỉ là một mảnh vải bông đỏ khâu sơ sài lại, ta vẫn thích nó.  

 

Chỉ đơn giản là thích chiếc áo này, bởi nó hợp với hoa đào ngoài cổng.  

 

“Đi nhanh lên, trong nhà còn bao nhiêu việc đang chờ.”  

 

Không có tiệc cưới, không thông báo cho ai, Trương Đại Đầu dắt đến một con lừa, định đưa ta đi ngay.  

 

Ta lại những người trong nhà.  

 

Huynh trưởng và đệ đệ vẫn ngồi trong phòng đọc sách, không hề bước ra.  

 

Cha mẹ bận rộn đếm bạc và đồ đạc mà Trương Đại Đầu đưa tới, cũng không có thời gian để ý đến ta.  

 

Chỉ có tiểu muội, đứa em út, kéo tay áo ta, ngây thơ hỏi: “Tỷ tỷ bao giờ về?”  

 

Về ư? Chắc là không thể về nữa.  

 

Nghe Trương Đại Đầu đánh người rất giỏi, hai người nương tử trước của hắn đều bị hắn đánh chết.  

 

Người nương tử thứ hai khi chết còn đang mang thai ba tháng.  

 

“Tỷ tỷ mau về nhé, cha sẽ chơi trò cưỡi đại mã với muội, muội chờ tỷ về chơi cùng.”  

 

Lời ngây thơ của ngũ muội khiến máu trong người ta như đông cứng lại.  

 

Trò cưỡi đại mã hồi nhỏ ta cũng từng chơi với Đào Đại Trụ, hắn để ta cưỡi trên lưng hắn, nhún nhảy lên xuống ta lắc lư.  

 

Trước đây, ta cứ nghĩ đó là phụ tử, sau đêm qua, ta mới hiểu đó chỉ là lòng dạ đê tiện và dơ bẩn của hắn.  

 

“Ngũ muội ngoan, tỷ không đi đâu cả. Tỷ sẽ bảo vệ muội.”  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...