Thế Gian Mấy Ai [...] – Chương 2

Nửa năm trước, khi ta dẫn quân ra ngoài thành diệt phỉ, có cứu một nam tử bị cướp bóc. Hắn trúng độc lạ, mắt không thể , tự xưng là Lý Tranh, một nho sinh đang trên đường vào kinh ứng thí.  

Ta tiếc thương cho tài hoa, vì lòng tài tiếc mệnh, cẩn thận chăm sóc hắn, không những cho người chữa khỏi bệnh, còn để lại cho hắn ngàn lượng bạc lộ phí.  

Hắn tuy chìm trong cơn mê man suốt một tháng, lúc tỉnh táo hiếm hoi, lại luôn ghi tạc ân trong lòng, khó khăn lắm mới gượng dậy, liền trao ta một miếng ngọc bội, hứa hẹn rằng nhất định sẽ lấy ta thê, để báo đáp ân .  

Ta quay đầu liền ném ngay miếng ngọc vô giá trị đó, một khối ngọc tầm thường cũng đòi cưới công chúa, thật là vọng tưởng! Sớm biết thì lúc đó đã nên bỏ hắn giữa đường.  

May mắn hắn còn chút giá trị, trong kỳ thi ân khoa đã xuất sắc đỗ Trạng Nguyên.  

Ta và Thái tử ca ca từ lâu rất hiểu ý nhau, chỉ cần một ánh mắt, liền thấu hiểu ý tứ của người.  

Chức Giáo Đầu của ba vạn Cấm Quân đã để trống từ lâu, Thái tử và hai vị Hoàng tử còn lại đều muốn đưa người của mình lên giữ chức ấy, vẫn chưa Phụ hoàng phê chuẩn.  

Hiện tại, Lý Tranh vừa đỗ Trạng Nguyên, đã trở thành người sủng ái trước mặt Hoàng thượng, nếu thừa thắng xông lên, giành chức Giáo Đầu Cấm Quân, thì thật không còn gì tốt hơn.  

, ta khéo léo nhắc tới chuyện diệt phỉ, đem công lao chính yếu quy về hắn, rằng nếu không nhờ có hắn hiến kế, đưa tin, chuyến đi lần ấy e rằng khó mà thuận lợi đến thế.  

Phụ hoàng nghe rất vui mừng, càng thêm quý trọng hắn, quả nhiên đã giao cho hắn chức Giáo Đầu Cấm Quân, phong tước Định Bắc Hầu.  

Hắn lại quỳ xuống đại điện, lấy thân phận Trạng Nguyên, nhờ công diệt phỉ mà cầu chỉ, thỉnh cưới ta thê.  

Để lôi kéo hắn về dưới trướng của Thái tử ca ca, dù trong lòng ta bực bội đến mấy, bề ngoài vẫn giả bộ e thẹn, cúi đầu chấp nhận hôn sự.  

Từ đầu đến cuối, ta chỉ cầu một điều duy nhất, đó là không để ủy khuất Ninh Linh Cách.  

Hắn dĩ nhiên đồng ý, thề rằng sẽ coi nàng như ruột thịt thân sinh.  

Nhưng Ninh Linh Cách sau khi nghe tin, lại náo loạn một trận, lớn tiếng chất vấn ta:  

“Thành thân? Ngươi còn dám thành thân? Ai đồng ý? Ai cho phép? Ai phê chuẩn?”  

Thị nữ Ngân Trúc không quen thái độ của nàng, liền gay gắt đáp lại:  

“Ngươi gì thế? Vì cớ gì công chúa không thể thành thân?”  

Ninh Linh Cách hừ lạnh một tiếng, khinh miệt :  

“Nàng sinh ra là người Bắc Cương, chết đi cũng là người Bắc Cương, ngay cả khi đã chôn xuống đất, cũng là một cái xác của Bắc Cương, dựa vào đâu mà dám xuất giá?”  

Ngân Trúc nghe xong liền kinh ngạc đến ngây người, trên mặt hiện rõ vẻ khó hiểu:  

“Chuyện nực ! Chung thân đại sự của công chúa, từ lúc nào đến lượt ngươi can thiệp?”  

“Công chúa gì chứ! Gả đến Bắc Cương, liền phải theo lễ nghi của Bắc Cương mà sống.”  

Ninh Linh Cách nheo mắt, cao ngạo ta, giọng điệu đầy sự bực bội:  

“Ngươi có biết không, lẽ ra ngươi nên bồi táng cùng phụ thân và ca ca ta, loại người không còn trong sạch như ngươi, phải bị rút máu sống, lấy thủy ngân tẩy sạch, sau đó mới có thể nhập táng.”

“Là ta lòng lành từ bi, mới để lại cho ngươi một mạng, ngươi chớ có không biết điều.”  

Ta bình tĩnh nhấp một ngụm trà, hờ hững hỏi lại nàng:  

“Nhưng đây là thánh chỉ ban hôn, không phép trái lệnh, phải sao đây?”  

“Ta mặc kệ ngươi!” Nàng vung tay hất đổ chén trà trước mặt ta, ngang ngược ra lệnh: “Dù sao ngươi cũng không thành thân, nếu không đừng trách ta không khách khí!”  

“Ồ? Ngươi định không khách khí thế nào?” Ta nhướng mày, hứng thú hỏi lại.  

Nàng bị thái độ thờ ơ của ta cho tức đến đỏ bừng cả mặt, trừng mắt ta hồi lâu, cuối cùng nghiến răng bỏ lại một câu: “Đợi đấy mà xem!” rồi hầm hầm chạy đi.

3.

Ta từng nghĩ nàng chỉ là bị ta chiều hư, hẳn giận dỗi vài ngày sẽ ổn. 

Nào ngờ đến sinh thần của ta, nàng lại không biết từ đâu tìm miếng ngọc bội kia, cố khó ta trước mặt mọi người.

Vừa trông thấy ngọc bội, sắc mặt Lý Tranh lập tức thay đổi, kích chằm chằm vào nó, liên tục : “Đúng rồi, chính là miếng ngọc ta đã tặng ân nhân cứu mạng.”

Ánh mắt hắn rực lửa Ninh Linh Cách, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Hóa ra người cứu ta lại là nàng sao?”

Ninh Linh Cách mắt ngấn lệ, nhẫn nhịn gật đầu: “Ta vốn nghĩ chịu thiệt thòi một chút cũng chẳng sao, không muốn phiền chàng và tẩu tẩu. Nhưng ba năm ta đến Thiên Thịnh, thân thế , chịu đủ mọi tủi nhục. Chính chàng là người dạy ta cưỡi ngựa, pha trà cho ta, thậm chí còn nấu cháo cho ta ăn, khiến ta có cảm giác như ở nhà.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...