Con thân Tống Tuyết thì đứng bên cạnh ăn dưa nhiệt : “Đánh đi! Đánh đi!”
Tôi kéo mạnh tay nó lại: “Bà đừng có châm lửa nữa! Nói mở tiệc ăn mừng mà, ai lại ăn mừng bằng lẩu xiên cay ?!”
Tống Tuyết nhún vai vô tội: “Không phải tôi chọn đâu, là tổng giám đốc Cố đấy!”
Giỡn à?! Với cái gia thế của Cố Tiêu Dã, chắc từ bé tới giờ còn chưa thấy món này bao giờ ấy!
Tống Tuyết giơ tay thề: “Tôi thật mà! Không có bên A chịu mở lời, tôi dám mời ta ăn thứ này chắc?!”
Nói rồi, nó gắp cho tôi một miếng chả cá viên, mặt đầy vẻ hóng chuyện: “Kể nghe coi, mày với tổng giám đốc Cố là thế nào hả?”
À… chuyện này ra thì dài lắm…
Nhưng chưa kịp mở miệng, miếng chả cá trong bát đã bị Cố Tiêu Dã gắp đi mất.
Anh cúi đầu, dịu dàng với tôi: “Em đang chuẩn bị mang thai, không nên ăn cái này.”
Một câu chết toàn bộ không khí.
Cả bàn rơi vào im lặng như chết.
Tống Tuyết là người tỉnh lại đầu tiên: “Khoan khoan khoan! Hai người kết hôn rồi hả?!”
Tôi lắc đầu, nhỏ: “Chưa cưới, … ngủ rồi.”
Tống Tuyết suýt sặc: “Trời đất?! Khi nào?!”
“Hôm qua… lúc thêm…”
Tống Tuyết hét lên: “Cái gì?! Mày đi mẫu ảnh nóng à?!”
Tôi: …
Cái con điên này, ơn để tao hết câu có không?!
7
Buổi tiệc ăn mừng tan trong không khí nặng nề.
Cố Tiêu Dã kéo tôi đi về phía xe, mặt hằm hằm, không lời nào.
Tôi cảm thấy… có vẻ đang giận thật rồi.
Cũng phải thôi. Mới vừa hôm qua ký hợp đồng cao giá để sinh con, hôm nay đã có “đào hoa nhỏ” bên cạnh.
Gặp ai mà chẳng bực.
Tôi nhỏ giọng cam đoan: “Tổng giám đốc Cố, yên tâm, tôi là người có đạo đức nghề nghiệp. Đã nhận lời bà Cố, tôi nhất định không vớ vẩn bên ngoài!”
Cố Tiêu Dã đang bước nhanh thì khựng lại, quay người, mặt hầm hầm: “Trong mắt em, chỉ là bên A thôi sao?” “Giữa chúng ta… chỉ có quan hệ hợp đồng thôi à?”
Hả? Chứ không lẽ còn gì khác? Mới ngủ với nhau có một lần, chẳng lẽ phải phát sinh cảm liền sao?
Hỏi kiểu này đúng là hơi đáng sợ đó.
“Tô Miên, em đúng là không có tim!”
Nói xong, quay đầu bỏ đi.
Tôi chạy theo sau, lí nhí: “Ý là muốn phát triển thêm dịch vụ… cảm à? Cũng thôi, cái đó thì phải tính thêm chi phí nha!”
Dù sao thì… Tình cảm là thứ hư vô mơ hồ, dễ khiến người ta đau tim tổn thân.
Cố Tiêu Dã lạnh lùng đáp: “Không cần! Anh chưa đến mức phải dùng hợp đồng để buộc người khác !”
Ra đến xe, mở cửa, nhấc tôi lên xe, rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi gọi : “Cố Tiêu Dã, đi đâu đấy?!”
Anh ngẩng đầu hất mạnh một cái: “Hừ, không đi chung xe với em đâu! Em tự lái xe về đi, đi bộ!”
“Nhưng mà… em không biết lái xe…”
Cố Tiêu Dã đứng khựng lại.
Sau đó quay ngoắt lại, mặt đen như đáy nồi, bế thẳng tôi qua ghế phụ.
“Rảnh thì đi học!” — giọng đầy giận dữ. “Để sau này không bị bỏ lại ngoài đường mà chỉ biết ngồi đó khóc!”
8
Về đến nhà, vẫn chưa nguôi giận, lặng lẽ chui thẳng vào phòng ngủ.
Phải công nhận, bên A đúng là có đặc quyền. Giận thì có quyền lạnh lùng, muốn lơ là lơ, mặt mũi khỏi giữ.
Nhưng tôi không như thế, tôi còn phải việc.
Tận dụng thời gian, tôi đi tắm thơm ngát, rồi chui vào chăn của Cố Tiêu Dã.
“Ông chủ à~ xin hãy thương nhân viên~”
Cố Tiêu Dã má hơi ửng đỏ, mặt vẫn lạnh như băng.
Anh dứt khoát kéo chăn lại, quấn tôi thành một cái kén tròn vo.
“Tô Miên, em nghe cho rõ — cho dù có tuyệt hậu đi nữa, cũng không ép buộc một người trong lòng còn nghĩ tới người khác!”
Tôi lí nhí: “Sếp à, hiểu lầm rồi, em với học trưởng chỉ là học thôi!”
“Dòng máu nhà họ Cố, không thể lẫn lộn!”
Cố Tiêu Dã tức đến bật , tay nâng cằm tôi lên, véo mặt thành hai má phồng phồng:
“Không liên quan gì đến cái tên học trưởng chết tiệt kia cả!”
Tôi mơ màng hỏi: “Vậy thì… vì sao?”
Cố Tiêu Dã tôi chằm chằm: “Vì là em. Anh muốn trong lòng em… chỉ có .”
Tôi sững người mất mấy giây, sau đó… tức lên luôn.
Cái gì trời?! Bộ tôi còn muốn việc yên ổn không?
Sinh con thì thôi cũng , vì đó là sở trường của tôi!
Giờ còn bắt phải… phát triển cảm?
Tình cảm thật sự á?! Ông ơi, gu của là người chuyển giới mà! Chẳng lẽ giờ tôi còn phải đi đổi giới tính cho hợp gout chắc?
Có ai nghe chuyện chuyển thành trai để người người mê chuyển giới chưa?
Tôi lạnh giọng: “Cố Tiêu Dã, có ngủ hay không?”
“Không!”
“Tốt lắm! Anh cứ chờ đấy!”
Tôi hất chăn, đẩy cửa đi ra.
Bà Cố ở tầng dưới nghe : “Có chuyện gì ?”
Tôi buông tay thở dài: “Bà Cố ơi, Cố Tiêu Dã không chịu phối hợp!”
Khi bên A giở trò lật lọng, cách nhanh nhất là… báo lên cấp trên.
Cứ để người có đủ uy lực xử lý.
Năm phút sau, tám vệ sĩ oai phong lẫm liệt bước vào.
Tay cầm lụa đỏ, tác thành thạo, nhanh chóng trói gọn Cố Tiêu Dã lên giường.
Cố Tiêu Dã tức đến phát điên: “Tô Miên! Giỏi cho em đấy!”
Tôi lạnh: “Đừng bao giờ xem thường quyết tâm kiếm tiền của bên B! Tối nay, dù có gào rách cổ họng, tôi cũng không buông tay!”
9
Sau một đêm cố gắng không ngừng nghỉ, tôi đã dùng năng lực thực chiến hoàn toàn chinh phục bên A.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, tôi ngủ say chưa từng thấy.
Lúc tỉnh lại, chẳng biết từ lúc nào đã tự gỡ lụa đỏ.
Còn tôi thì… nằm gọn trong vòng tay , đầu tựa lên cánh tay như gối ôm sống.
Cố Tiêu Dã cúi đầu tôi, gần đến mức tôi thấy rõ cả lớp lông tơ trên mặt .
“Dậy rồi à?” – giọng lạnh lạnh.
Tôi giật mình ngồi bật dậy: “Xin lỗi nha, do mệt quá nên ngủ sâu, có đè đau tay không?”
Không biết nghĩ tới gì, mặt Cố Tiêu Dã bỗng đỏ ửng.
Anh quay đầu đi: “Hừ!”
Rồi đứng dậy xoay vai, im lặng mặc quần áo, rửa mặt, ra cửa.
Sau đó… biến mất nguyên một mạch mười ngày.
Không những không về nhà, mà đến một tin nhắn cũng không nhắn.
Bà Cố sốt ruột: “Đi! Theo mẹ đến công ty trói nó về!”
Tôi lạnh toát cả người, vội vã can: “Bà ơi đừng! Trói một lần là quá đáng rồi, chứ đi công ty bắt người thì… ấy thành giống đực để phối giống thật luôn đó!”
“Để con đi! Con đi! Mẹ bình tĩnh!”
Tôi đến công ty, bị lễ tân chặn lại: “Xin lỗi, tổng giám đốc hiện đang tiếp khách quý, không tiện gặp .”
Không biết có phải do tôi nhạy cảm không, mà tôi thấy ánh mắt của chị lễ tân tôi… toàn là thương .
Mấy nhân viên đi ngang thì thầm to nhỏ:
“Thấy chưa? Chính là đó đó.” “Mới mười ngày mà đã bị tổng giám đốc đá rồi. Chậc chậc, nhà giàu đúng là vô !”
Hả?
Có người giành job với tôi á?!
Không thể chấp nhận !!!
Bạn thấy sao?