Thể Chất Nhà Tôi [...] – Chương 1

Gia tộc nhà họ Cố – dòng họ giàu nhất đã truyền qua tám đời con một – bất ngờ đăng tin tuyển dụng:

[Tuyển con dâu với giá cao. Sinh con trai thưởng 30 triệu tệ, sinh con thưởng 20 triệu tệ.

Cô chỉ cần sinh, nhà họ Cố lo hết!]

Tôi nghe xong thì mừng thầm trong bụng – thời cơ phát tài đến rồi!

Lần đầu sinh ba đứa con trai, bà Cố tổ chức tiệc linh đình khắp thành phố, đến mức không thấy mắt đâu.

Lần hai sinh bốn đứa – hai trai hai , bà Cố vẫn cố nặn ra nụ , nhỏ nhẹ quan tâm.

Lần ba lại tiếp tục ra đời ba đứa con trai, bà Cố cạn lời, không nổi nữa.

Từ đó về sau, hễ gặp ai cũng than thở: “Sao tôi còn chưa chết đi cho rồi!”

1

Nhà tôi có thể gọi là… thể chất di truyền dễ sinh đẻ.

Bà ngoại tôi sinh tám trai hai .

Thời đó, bà sống chết sinh cho bằng hết, cuối cùng một địa chủ trở thành hộ nghèo.

Mẹ tôi sinh một cặp sinh đôi – trai đủ cả.

Muốn sinh thêm điều kiện không cho phép, mới sinh một lần đã phải dừng lại trong tiếc nuối.

Sau khi tổng kết kinh nghiệm hai đời, mẹ tôi dặn dò đủ kiểu:

“Chọn chồng nhất định phải chọn người vừa đẹp trai, vừa giàu có! Thể chất nhà mình không dễ kiểm soát đâu con ạ. Sinh đôi là chuyện thường. Sinh ba là mức trung bình. Lâu lâu vọt lên bốn hoặc năm đứa cũng không phải chuyện lạ.

Chọn người đẹp – sau này con cái sinh ra cho thích mắt.

Chọn người giàu – để sau này con cái có chỗ dựa.

Bài học từ bà ngoại còn đó – đừng để vô gia đình người ta rơi xuống mức nhận trợ cấp xã hội.”

Tôi khắc ghi trong lòng.

Vì thế suốt bao năm tôi vẫn giữ mình độc thân.

Cho đến vài ngày trước, nhà họ Cố – gia tộc giàu nhất – đăng tin tuyển con dâu:

[Tuyển con dâu với giá cao! Sinh con trai thưởng 30 triệu, sinh con thưởng 20 triệu. Cô chỉ cần sinh, nhà họ Cố lo hết!]

Lập tức, người ghi danh đông như trẩy hội.

Tôi cũng máu lên, đăng ký luôn.

Vượt qua mọi vòng thi, tiến thẳng vào chung kết và giành hạng nhất!

Cầm tờ hợp đồng trên tay, tôi gọi điện báo cho mẹ.

“Mẹ ơi, chắc mình sắp giàu rồi!”

Mẹ tôi nghe xong thì cũng hít sâu một hơi:

“Trời ơi… từ từ thôi con, đừng để người ta sản thật đấy!”

2

Ngày đầu nhận việc, bà Cố lạnh lùng tôi và dặn dò:

“Nhà họ Cố chúng ta tám đời con một, đường con cháu rất gian nan. Nên cũng đừng trách tôi hơi thiên vị con trai. Sinh đứa đầu là đăng ký kết hôn tại chỗ, thưởng ngay tiền mặt. Nếu không sinh – nhận tiền dinh dưỡng rồi quay về nơi đến!”

Tôi đập tay lên ngực đầy tự tin:

“Xin mẹ yên tâm, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Bà Cố gật đầu hài lòng, vẫy tay gọi người đưa cha của đứa bé tương lai ra – Cố Tiêu Dã.

Lông mày sắc lạnh, gương mặt tinh xảo, chân dài miên man, cơ bụng tám múi lộ ra vô đầy khiêu khích.

Thật lòng mà , nếu ở hoàn cảnh khác, ta chính là cực phẩm giữa đám đông.

Tiếc rằng… lúc này cực phẩm có hơi thảm.

Anh ta bị trói gô bằng dải lụa đỏ, tám vệ sĩ khiêng vào.

Vẫn còn giãy dụa, gào lên phản đối:

“Thả tôi ra! Các người coi tôi là giống đực để phối giống à?!”

“CÚT ĐI! Ông đây không đụng đến phụ nữ!” “Thả tôi xuống! Hôn nhân là tự do, cũng phải tự do!”

Anh ta gào đến rách cả họng, giọng khàn hẳn đi vì tức giận.

Tôi thì dần hiểu ra rồi. Tại sao bà Cố lại phải đăng tin tuyển con dâu giá cao – thì ra cậu con trai độc đinh tám đời… là gay.

Ồ… đúng là một câu chuyện đau lòng.

Bà Cố với vẻ mặt đau khổ: “Tiêu Dã, mẹ hiểu con theo đuổi điều gì, mẹ cũng không phải người cổ hủ. Chỉ cần con sinh một đứa con thôi, sau này đi khắp chân trời góc bể, thích đàn ông cũng , người chuyển giới cũng không sao, mẹ đều chấp nhận!”

Cố Tiêu Dã nghe vùng vẫy dữ dội hơn: “Mẹ đừng có hiểu bậy không! Ai mà thích đàn ông chứ?!”

Bà Cố càng thêm đau lòng: “À… mẹ hiểu rồi, con thích người chuyển giới. Khẩu vị đặc biệt thật đấy, người ta không sinh ! Mẹ chỉ có một tâm nguyện, con cứ chiều mẹ một lần đi mà!”

Cố Tiêu Dã gào lên: “ĐÃ BẢO LÀ ĐỪNG HIỂU SAI NỮA RỒI MÀ!”

Bà Cố lau nước mắt, không muốn tranh cãi thêm, chỉ tay về phía tôi:

“Đây là người mẹ đã tốn bao công sức chọn mẹ của cháu nội. Là vợ tương lai của con đấy.” “Mẹ biết con khẩu vị đặc biệt, người ta là tốt. Không thể cho con một ngọt ngào thì ít nhất cũng không để con chịu ấm ức gì!”

Cố Tiêu Dã khẩy một tiếng:

“Vô ích thôi mẹ ạ, cho dù là ai thì cũng không phải người con muốn. Dù có trói thân xác con lại, linh hồn con vẫn sẽ kháng cự vì sự trong trắng!”

Bà Cố ngó lơ lời kháng nghị, kéo tôi lại gần:

“Đây là thằng con bất hiếu của tôi – Cố Tiêu Dã. Tối nay trói nó thế này, liệu có việc không?”

Tôi từ đầu tới chân. Trai đẹp áo quần xộc xệch, mang theo khí chất cấm dục. Dù bị trói bằng lụa đỏ, mấy chỗ quan trọng vẫn không bị ảnh hưởng gì.

Tôi ngẩng mặt, cam đoan: “Không thành vấn đề đâu mẹ chồng ơi. Dù khó đến mấy, bên B tụi con vẫn chiến hết mình!”

Bà Cố hài lòng tôi, quay sang mắng con trai:

“Nhìn người ta rồi lại con đi!”

Không hiểu sao, Cố Tiêu Dã – người nãy giờ vùng vẫy không ngừng – bỗng im bặt.

Thỉnh thoảng liếc sang tôi, vành tai lại đỏ bừng lên.

3

Buổi tối, để đảm bảo an toàn tuyệt đối, Cố Tiêu Dã bị trói chặt lên giường.

Ban ngày giãy dụa bao nhiêu, ban đêm lại ngoan ngoãn bấy nhiêu.

Tôi nghĩ, chắc ấy đã chấp nhận hiện thực rồi.

Tôi hào hứng xoa tay chuẩn bị. Nghĩ thử mà xem: một chàng cao mét tám, vẻ ngoài lạnh lùng, bị trói nằm im trên giường để mình muốn gì thì … Xong việc còn trả tiền. Chỉ tưởng tượng thôi mà cũng thấy hưng phấn rồi!

“Ờm… tôi không có kinh nghiệm đâu. Nếu có đau, nhớ tôi biết nhé.”

Tôi bắt đầu cởi đồ một cách rất dứt khoát.

Cố Tiêu Dã mặt đỏ gay, mắt đảo lia lịa tìm chủ đề để chuyện:

“Tô Miên.”

“Ơ, tôi đây!”

“Cô… có người trong lòng chưa?”

Tay tôi khựng lại giữa chừng. Luôn ghi nhớ một nguyên tắc của người đi :

Mọi cầu từ bên A đều phải trả lời nghiêm túc.

Tôi rà soát lại ký ức, sau đó quả quyết lắc đầu: “Tôi chưa có!”

Cố Tiêu Dã khẽ thở dài: “Tôi thì có rồi.”

…Hả? Tôi lúc này chỉ còn mỗi bộ đồ lót, đột nhiên lại thấy… không xuống tay nổi.

Người ta đã có người trong lòng rồi, mà mình vẫn … có phải hơi tệ không?

Cố Tiêu Dã liếc tôi, mặt đỏ lựng: “Sao… không tiếp tục nữa?”

Tôi trèo lên người , có phần do dự: “Tôi không biết đã có người … Nếu không muốn thì thôi .”

Chỉ là mấy chục triệu tệ thôi mà… hu hu hu hu…

Nhưng con người sống vẫn phải có lương tâm chứ!

Cố Tiêu Dã mặt đỏ đến muốn bốc cháy, khẽ ho một tiếng: “Không sao đâu, tiếp tục đi.”

Tôi xé toạc áo sơ mi của ta, miệng vẫn không quên khách sáo:”Hả? Vậy còn người thì sao? Không ngại à?”

“Nếu là … thì chắc cũng .”

Ui chà, người này cũng dễ tính ghê!

Tôi giơ tay cởi luôn quần của .

Cả hai đã lộ rõ thật tâm, tôi cứ loay hoay mãi vẫn không biết sao cho đúng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...