Thay Trời Hành Đạo – Chương 1

01.

“Lý Ngọc cái con quỷ đòi nợ này, mau cho em mày mượn tiền!” tiếng bố tôi chửi rủa truyền đến, khung cảnh quen thuộc trước mắt, tôi mới nhận ra mình đã sống lại rồi.

Tôi đã sống lại vào ngày bố mẹ ép tôi cho em mượn tiền để thụ tinh trong ống nghiệm.

Kiếp trước, em tôi đã dùng mọi thủ đoạn để mua lịch trình của thần tượng, sau đó giả người quét dọn, lẻn vào khách sạn năm sao và thành công lấy trộm tinh trùng của thần tượng mà mình ngày nhớ đêm mong.

Con bé muốn mẹ dựa vào con mà phú quý, gả cho thần tượng mà bản thân điên cuồng hôm mộ.

Nhưng em tôi lại không có tiền IVF, nên đã tìm đến tôi để hỏi mượn tiền, tôi khuyên con bé nên dừng ngay hành vi mất não và hoang đường này lại.

Kết quả con bé liền đi cho bố mẹ biết, bảo bố mẹ ép tôi phải cho con bé mượn tiền.

Kiếp trước, khi bố mẹ đến tìm tôi để mượn tiền cho em , tôi đã với họ là tôi không có tiền, nếu có tiền cũng sẽ không cho con bé mượn tiền những chuyện không hợp thói thường này.

Bố không hai lời liền cho tôi một phát tát, rồi chửi đổng, “ Cái con sói mắt trắng này, mày cho em mày mượn tiền thì có sao?”

Tôi rất sốc khi bị bố đánh dù sao thì họ cũng là người nhà tôi, nên tôi đã lấy tay che mặt lại và kiên nhẫn giải thích cho họ hiểu.

“Bố, mẹ, em không hiểu chuyện thì không tính, tại sao mọi người lại giúp em ấy những loại chuyện này?”

Mẹ tôi hừ lạnh : “Nếu em con có thể mang thai con của đại minh tinh Lục Âm Thần, con bé sẽ có thể gả vào một gia đình giàu có. Khi đó nhà chúng ta sẽ trở nên khá giả hơn, và cả con nữa, với tư cách là một người chị, cũng sẽ hưởng lợi từ con bé!”

“ Sao con còn không biết tốt xấu như ? Còn không mau cho em con mượn tiền đi!”

Sau đó, tôi nhận ra rằng mình không thể nào có thể khuyên nhủ họ, nên đã đi cho người có liên quan là Lục Âm Thần biết chuyện, ta đã ngăn cản hành của con bé.

Nhưng cũng bởi chuyện này mà người nhà đã oán giận tôi, mượn lí do đi du lịch mà lừa tôi đi vào núi Đại San, rồi đẩy tôi xuống vực ở một nơi hẻo lánh không có người ở.

Bây giờ khi nghĩ lại cảnh tượng trước khi ch, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Tất nhiên lần này, tôi sẽ không can thiệp và cũng không khuyên họ nên dừng hành mất não này lại nữa.

2.

Mẹ tôi thấy tôi choáng váng một lúc lâu và bắt đầu buộc tội tôi, như thể tôi đã phạm phải một tội ác ghê tởm nào đó.

“Lý Ngọc, sao tao lại sinh ra con sói mắt trắng như mày, mày không chịu cho em mình vay một ít tiền hay sao?”

Tôi lùi lại một bước và giữ khoảng cách với bố mẹ, không cho bố mẹ có cơ hội tát mình.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại cảm , tôi lạnh lùng : “Tôi mới tốt nghiệp đại học, sao có tiền?”

Mẹ tôi khoanh tay : “Con tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, có bốn vạn tệ mà không có sao? Hay là con không muốn cho em mượn?”

Tôi vô thức vặn lại: “Hai người sống bốn ,năm mươi năm mà vẫn không đủ bốn trăm nghìn à?”

Có lẽ vì tôi đã cào vào long tự trọng của họ nên khuôn mặt của bố mẹ tôi ngay lập tức biến thành một bảng màu, lần lượt là đỏ và trắng.

Đặc biệt là bố tôi, ông ta cảm thấy quyền lực của mình đang bị thách thức và muốn dùng tay đánh tôi.

Nhưng tôi đã chuẩn bị kỹ càng và né tránh để khiến ông ta trượt tay.

Thấy tôi dám trốn, bố tôi sững sờ.

Không khí im lặng mấy giây, ông ta căn bản không cảm thấy mình có gì không ổn, ngược lại hừ lạnh một tiếng: "Lý Ngọc, mày bây giờ thì giỏi rồi, tao mày không nghe đúng không?"

Lúc này mẹ tôi dường như nghĩ tới điều gì, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, Lý Ngọc, con có thể vay tiền mà, chẳng phải con không có tiền cho em vay sao? Vậy con đi vay là . Nếu không đủ, con có thể vay nặng lãi."

Tôi gần như bật trước những bậc cha mẹ cảm bao như biển Thái Binh đã hết lòng để giúp đỡ em tôi, họ thậm chí còn bắt tôi vay tiền từ những kẻ cho vay nặng lãi.

Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho em .

Hôm đó là sinh nhật em , họ sẵn sàng chi một, hai tháng lương để đưa nó đi Disneyland.

CÒn tôi, trong ngày sinh nhật của mình, còn không một bát cơm nóng chứ đừng đến một chiếc bánh hay quà cáp gì cả.

Trong buổi họp phụ huynh, tôi đứng nhất lớp họ đều từ chối tham dự họp với lý do em tôi cũng họp phụ huynh cùng ngày.

Rõ ràng là họ có thể chia nhau đi họp cho cả hai đứa con của mình lại không như .

Khi nhà ăn cá, họ cho em tôi ăn những phần ngon nhất, mềm nhất, còn tôi chỉ uống canh bắp cải bên cạnh.

Em tôi mắc xương cá nên lần đầu tiên mẹ tôi cho tôi miếng thịt cá.

Mãi đến khi bị mắc xương, sắc mặt trở nên xấu xí, tôi mới nhận ra ý đồ của mẹ là gì.

"Mày là chị , em mày bị hóc xương thì mày cũng phải bị. Đây là công bằng."

Em từng trộm đồ trong siêu thị và bị ông chủ bắt.

Mẹ tôi cầu tôi chịu trách nhiệm, may mắn thay hệ thống giám sát đã minh oan cho tôi.

Nhưng mẹ tôi vẫn với mọi người rằng chính tôi là người xúi giục.

Tôi đã bị coi là người chị xấu xa từ khi còn nhỏ. Đi đến đâu tôi cũng bị những người hàng xóm quen chỉ trích.

Ngay cả ở kiếp trước, tôi đã nhân từ khuyên nhủ em tôi đừng đi lạc lối và những điều ngu ngốc như , mà bố mẹ tôi đã trách móc tôi vì em tôi không gả vào một gia đình giàu có.

Họ coi tôi như kẻ thù của mình và muốn cắt tôi ra thành từng mảnh.

3.

Càng nghĩ càng thấy lạnh người, sắc mặt họ càng ngày càng xấu xa: “Tôi không thể vay nặng lãi cho nó, các người tự đi mà .”

Nhìn thấy thái độ của tôi, bố tôi tức giận : “Con cái chết tiệt, không có lương tâm chút nào, thậm chí còn không thèm mượn giúp em của mình”.

Vừa , ông ta vừa xắn tay áo định đánh tôi.

“Keng” một tiếng, chiếc ly vỡ vụn trên mặt đất cạnh chân bố tôi, một chiếc bát khác cũng bị tôi đập xuống đất.

Giọng tôi rất lạnh lùng: “Ông dám thử không? Tôi không đảm bảo bát tiếp theo sẽ rơi xuống đất hay đầu ông đâu.”

Bố tôi không ngờ rằng tôi, người luôn ngoan ngoãn và hiếu thảo với họ, lại ra những lời cay nghiệt như , mặt ông nhất thời tái xanh.

Thật đáng tiếc, kiếp trước Lý Ngọc, người quan tâm sâu sắc đến họ, đã bị chính tay họ chết.

"Mày... mày... mày thật quá đáng!" Ông ta chỉ tay vào mũi tôi, và cuối cùng cũng chỉ có thể câu ấy .

Tôi liếc bố mẹ, lạnh lùng : “Tôi không cho nó vay một xu, mấy người đi đi.”

Mẹ tôi không biết có phải bà sợ thái độ đập bát của tôi không mà thực sự đã bước ra khỏi nhà.
Tuy nhiên, một lát sau, những tiếng kêu chói tai phát ra từ hành lang.

“Trời ơi, sao tôi lại có thể sinh ra một đứa con như thế này? Con tôi bất hiếu, muốn lấy bát đánh cha mình!”

Trong lòng tôi vang lên tiếng chuông báo , vừa chạy ra khỏi cửa đã thấy mẹ tôi đang nằm dưới đất, khóc lóc, lăn lộn.

Và hàng xóm đang vây quanh bà ta.

Bố tôi cũng bắt đầu hợp tác với mẹ : “Tại sao Lý Ngọc của tôi lại trở nên như thế này?”

"Em nó cần phải phẫu thuật. Chúng tôi đến đây để mượn nó một ít chi phí chữa bệnh. Nếu nó không vay tiền, chúng tôi không còn cách nào là phải bán nhà và ra đường ở mất thôi."

Vừa dứt lời, tôi cảm thấy ánh mắt của những người hàng xóm xung quanh đều thay đổi.

Chỉ trong vài lời, bố mẹ đã nhào nặn tôi thành một con sói không chịu cứu em , là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn với bố mẹ.

Trong lòng tôi đang mỉa mai. Để ép tôi cho em vay tiền, họ đã không ngần ngại hủy hoại danh tiếng của tôi. Họ thực sự đã diễn rất tốt
.
Tôi lén nhéo đùi mình, nước mắt bắt đầu trào ra, tôi bất lực và đáng thương.

“Bố, mẹ, dù có quý mến em con đến mấy cũng không thể ép con vay nặng lãi để giúp em đuổi theo thần tượng .”

Họ muốn dùng dư luận để buộc tôi phải phục tùng, tôi cũng có thể “gậy ông đập lưng ông” mà.

Sau khi biết sự thật, bà Lưu, người hàng xóm luôn thân thiết với tôi, đã ngay lập tức đến giúp tôi .

“Sao bố mẹ Lý Ngọc lại thế này? Các người ép con mình đi vay nặng lãi để em nó theo đuổi thần tượng sao?.”

Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ tay và : "Cặp đôi này thực sự quá thiên vị".

"Con lớn này thật sự là con ruột của họ sao?"

"Tại sao những bậc cha mẹ này lại không biết xấu hổ như ?"

Nghe ý kiến trái ngược của dư luận, mẹ tôi lo lắng : “Đừng nghe lời bậy bạ của nó. Em nó bị bệnh nặng và cần phải phẫu thuật”.

Bố tôi cũng nóng lòng giải thích: “Con lớn của tôi là kẻ dối. Làm sao tôi có thể ép nó vay nặng lãi?”

"Chúng tôi chỉ nhờ nó tìm ngân hàng để vay tiền thôi."

“Vậy là bố muốn con vay tiền để giúp em phẫu thuật gì?” Tôi chộp lấy.

“Mày đang bậy, chúng tao không cầu mày cho em vay tiền để theo đuổi thần tượng, chúng taochỉ cầu mày….”

Bố tôi ngừng . Ông ta thừa biết rằng ăn trộm đồ của những người nổi tiếng và sử dụng để những việc như là điều đáng xấu hổ.

Khóe miệng tôi nhếch lên thành một vòng cung có chút giễu cợt: "Nếu không phải vì để nó theo đuổi thần tượng thì để gì?"

Mẹ tôi sợ tôi thật ra điều họ định nên trừng mắt tôi dữ tợn: “Con khốn này, nếu mày còn dám thêm một lời nào nữa, mẹ sẽ..sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với mày!"

Tôi không hề sợ hãi. Ngay khi tôi đang định nghĩ rằng mình sẽ đuổi họ đi thì điện thoại di của tôi reo lên.

Mẹ tôi thấy đó là số điện thoại của em tôi liền vội vàng bắt máy.

Mẹ chưa kịp gì thì giọng hoảng hốt của em tôi vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Mẹ ơi, con có thai rồi!”

"Con thực sự đang mang thai đứa con của Lục Âm Thần."

Mắt tôi mở to và hàm thì gần như rớt xuống.

Kiếp trước không có chuyện như , chẳng lẽ em tôi cũng trùng sinh, thậm chí sớm hơn tôi?

4.

Khi bố mẹ tôi biết tin vui, họ không thèm chuyện với tôi nữa mà quay người vội vã về nhà.

Nhìn những tấm lưng rạng rỡ của họ, tôi cũng mỉm .

Nếu không có sự can ngăn của tôi lần này, không biết em tôi có thể gả vào một gia đình giàu có để hưởng khối tài sản của mẹ quý nhờ hay không.

Mấy ngày tới tôi bận chuyển nhà.

Bởi vì tôi sợ sau khi em tôi sinh con, kế hoạch của nó sẽ thất bại và không gả vào một gia đình giàu có khác.

Đến lúc đó, nhất định họ sẽ lại đến chỗ tôi để vay tiền, thậm chí còn ném thẳng con cái của họ cho tôi.

Họ chắc chắn sẽ những việc kinh khủng ấy.

Nhưng tôi không muốn bị họ lợi dụng và bắt cóc đạo đức nữa.

Trong thời gian này, có lần em đến gặp tôi với cái bụng to.
Nó ôm eo sờ bụng, cảm thấy rất tự hào: “Chị ơi, em biết chị ghen tị vì em đang mang thai đứa con của Lục Âm Thần, sắp kết hôn với một ngôi sao lớn.”

Vừa , ánh mắt của nó đột nhiên trở nên hung dữ, giống như rắn độc phun ra nọc độc.

"Nếu chị dám cho Lục Âm Thần trước khi tôi sinh, tôi nhất định sẽ khiến chị chết càng thảm hơn kiếp trước."

Tôi đã đúng.

Nó thực sự đã tái sinh.

Tôi mỉm yếu ớt với em : "Em , đừng lo lắng, chị sẽ không ngu ngốc như kiếp trước mà cho Lục Âm Thần chuyện này."

Tôi đã phải trả giá đắt cho việc can thiệp vào kiếp trước nên đương nhiên tôi sẽ không ngu ngốc đến mức can thiệp vào chuyện không phải của mình nữa.

Hãy từ bỏ việc giúp đỡ người khác và tôn trọng số phận của họ.
Vì em tôi rất muốn sinh con cho thần tượng của mình nên tôi đương nhiên sẽ thành toàn cho nó.

Sau khi chuyển đi, tôi sống một cuộc sống bình yên.

Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện ra rằng điện thoại di của mình thỉnh thoảng nhận một số tin nhắn rác.
Lúc đầu, tôi không coi trọng việc này mà chỉ im lặng chặn những số đó.

Một ngày nọ, tôi nhận cuộc gọi từ số lạ.

"Lý Ngọc, khoản nợ mà nợ công ty chúng tôi đã quá hạn, nếu không trả nợ, chúng tôi sẽ gửi ảnh khỏa thân của ra ngoài."

Một giọng ác độc vang lên từ đầu bên kia của điện thoại.

Tim tôi đập thình thịch, ngập ngừng hỏi: “Cho vay gì?”

"Đừng giả vờ ở đây với tôi nữa. Cô đừng có quên rằng đã vay tiền trực tuyến trên nền tảng của chúng tôi vào tháng trước . Chúng tôi có ảnh khỏa thân của trong tay. Nếu không trả….”

Trước khi chàng xã hội kia kịp xong, tôi nhanh chóng rút điện thoại ra và tắt máy.

Tôi không ngờ bố mẹ tôi lại vô liêm sỉ như .

Hóa ra hôm họ ép tôi vay tiền, họ đã nghĩ ra biện pháp đối phó từ sớm.

Nếu tôi không đồng ý cho em vay tiền thì họ sẽ trộm CMND của tôi để vay tiền online.

Tôi chợt nhớ hôm đó mẹ tôi đã mắng tôi ở hành lang, khiến hàng xóm ồn ào tôi là kẻ bất hiếu.

Có lẽ lúc đó bố tôi đã lén lấy trộm CMND của tôi.

Về phần bức ảnh, tôi chợt nhớ ra hôm trước khi tôi tái sinh, mẹ đã bảo tôi vào nhà tắm để tắm.

Khi đó, tôi coi mẹ như mình quý nhất, nên không bao giờ nghĩ rằng bà sẽ lợi dụng điều này để lén chụp ảnh.

Tôi nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy chua chát không hiểu tại sao bố mẹ lại thiên vị như .

Họ đã dành cả cuộc đời mình để cố gắng tiêu diệt tôi lót đường cho em .
“Bụp bang bang bang!”

Có tiếng gõ cửa đột ngột bên ngoài nhà.

"Lý Ngọc, mở cửa đi! Chúng tao biết mày ở bên trong!"

Tôi lo sợ, không lẽ bọn đòi nợ đó đã đến tận cửa nhà tôi rồi?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...