Thẩm Giới và Thẩm Diên, họ đều đơn thuần một cách đáng .
Nhưng tôi gặp họ vào thời điểm sai lầm.
Nếu sớm hơn, tôi có thể xem họ là gia đình.
Nếu muộn hơn, có lẽ tôi đã coi họ là những người .
Nhưng bây giờ, tôi đã có một mục tiêu quan trọng hơn để tập trung.
11
Đồng xu domino đầu tiên đã ngã, và hàng ngàn quân bài domino khác sẽ tiếp tục đổ xuống theo sau.
Một vài nhân viên lâu năm không hài lòng với mức lương đã tiết lộ với Thẩm Diên rằng bố tôi có mối quan hệ không rõ ràng với một số nữ đồng nghiệp trong công ty.
Thẩm Diên đã khóc, cũng đã mắng, bố tôi chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất:
“Tôi sửa đổi, chưa?”
Nực . Mười tám năm trước ông không sửa đổi, bây giờ liệu có thể sửa sao?
Làm thế nào để tin rằng một người đàn ông đã từng ngoại sẽ không lặp lại hành vi lừa dối gia đình của mình?
Họ cãi nhau dữ dội trong phòng khách, còn tôi thì trở về phòng, đeo tai nghe và bắt đầu bài.
Viết xong một bài kiểm tra, Thẩm Diên gõ cửa phòng tôi.
Nếu như trước đây bà ấy còn hy vọng bố tôi sẽ “quay đầu là bờ,” thì bây giờ bà ấy chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Bà ấy quyết định ly hôn.
Trước mắt sẽ cùng Thẩm Giới chuyển đến khách sạn ở tạm, sau đó từ từ tiến hành thủ tục.
“Đắn đo suốt mười mấy năm không biết có nên không… hóa ra, khi ra , cũng không quá khó khăn.”
Tôi mấp máy môi, cuối cùng không nhịn mà đáp lại:
“Hy vọng lần sau, dì sẽ gặp người đáng tin hơn.”
Tối hôm đó, khi bố tôi về nhà và thấy căn nhà trống vắng, ông chỉ thở dài:
“Vợ chồng như chim cùng rừng, gặp hoạn nạn thì mỗi người một ngả.”
Nhìn thấy tôi, ông mới nở một nụ yếu ớt.
Tôi “rất chu đáo” nấu bữa tối cho ông.
“Niệm Niệm, con ngoan thật. Con ruột có khác, luôn biết thương bố.”
Tôi giả vờ ngây thơ:
“Chị con ngày xưa cũng ngoan thế này phải không bố?”
“Nhiều người rằng con là chị tái sinh, rằng chị không nỡ rời khỏi trần gian nên mới mượn thân xác con để quay lại.”
Bố tôi đột nhiên nghẹn lời.
Ông ngây ngốc tôi, dường như thật sự muốn tìm thấy bóng dáng của Thẩm Diêu Diêu trong tôi.
Rồi bất chợt, ông òa khóc nức nở.
“Là bố sai. Bố có lỗi với Diêu Diêu, cũng có lỗi với mẹ con. Niệm Niệm, con yên tâm, bố sẽ bù đắp cho con.”
“Bù đắp bằng gì?”
Bằng vài giọt nước mắt thôi sao?
Tôi nhẹ nhàng an ủi:
“Bố đừng buồn nữa. Chị ở trên trời cũng không muốn thấy bố đ,au lòng đâu.”
Sự dịu dàng thấu hiểu của tôi khiến bố hoàn toàn buông bỏ phòng bị.
Tối hôm đó, ông uống rất nhiều rượu, coi tôi như một tri kỷ và trút hết những rắc rối gần đây của mình.
Tôi là một thính giả ngoan ngoãn.
Và đồng thời, là người ra tất cả những rắc rối đó.
Thật thú vị, phải không?
Đêm đã khuya, tôi dần thiếp đi trên sofa.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy bố đang gọi điện thoại.
Lúc đầu, giọng ông rất bình tĩnh:
“Niệm Niệm thì không .”
Rồi đột nhiên, giọng ông trở nên gay gắt:
“Mày thật sự nghĩ tao là thằng ngốc bán con sao?”
“Họ Cận kia, tao cho mày biết, tao bây giờ không thiếu tiền nữa. Diêu Diêu thì đã qua rồi, nếu mày dám đến Niệm Niệm, thì dù có ma, tao cũng không buông tha cho mày!”
Cuộc gọi đó là với Cận Nam Hồ!
Bên ngoài, tôi vẫn thở đều, ngủ say như không hay biết gì.
Nhưng trong lòng, sóng lớn nổi lên cuồn cuộn.
Mảnh ghép còn thiếu trong bức tranh trong đầu tôi, giờ đây dần dần hoàn thiện.
Mười tám năm trước, công ty của bố kinh doanh thua lỗ, lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng.
Ông phải vay mượn khắp nơi, cảnh vô cùng khó khăn.
Cận Nam Hồ, người giàu có đ,ộc á,c và đ,ồi b,ại, đã thấy Diêu Diêu – bé xinh đẹp, trong sáng.
Có lẽ, họ đã thương lượng một giao dịch:
Dùng con đổi lấy một khoản tiền.
Có lẽ bố tôi cũng đã phân vân.
Nhưng vào cái ngày mưa bão đen tối như đêm ấy, khi ông đang tính toán sổ sách và không tìm lối thoát, ông thấy con mình chạy dưới mưa đến tìm ông.
Hạt giống t,ội á,c nảy mầm ngay lúc ấy.
Đó là lý do tại sao, vào ngày mưa bão năm ấy, Thẩm Giới rằng đã thấy Diêu Diêu đến nhà máy, bố tôi lại một mực phủ nhận.
Vì ông không dám thừa nhận.
Nhiều năm sau, ông sống phú quý nhờ số tiền của Cận Nam Hồ, con của ông, mãi mãi yên nghỉ dưới lòng đất.
12
Tôi vừa khóc vừa gọi điện cho dì Văn, hỏi rằng liệu dựa trên những suy đoán của mình, tôi có thể đưa kẻ xấu ra trước pháp luật không.
Dì ấy rất khó xử:
“Chỉ với vài lời rời rạc, điều này không thể coi là bằng chứng.”
“Ngay cả khi triệu tập họ, cũng không có lý do chính đáng.”
“Thời gian đã trôi qua lâu như , nhà máy năm đó đã bị san bằng, việc tìm bằng chứng vật chất là điều gần như không thể.”
Nói đến đây, giọng dì Văn đã nghẹn ngào:
“Chuyện của Diêu Diêu, dì cũng rất tiếc nuối. Là một người mẹ, dì hiểu nỗi đ,au mà chuyện này mang lại cho mẹ con lớn đến nhường nào.”
“Nhưng dì thực sự bất lực rồi.”
Đúng .
Trên đời này, gì có chuyện nào không bất lực cơ chứ?
Nếu không có bằng chứng… thì hãy tự tạo ra nó.
Có một loại thợ săn, chính là kẻ ngụy trang thành con mồi để xuất hiện.
Chẳng hạn như tôi.
Tôi là một con mồi hoàn hảo.
Bởi vì, năm đó, tôi đã bị mẹ nghiêm khắc huấn luyện suốt mười tám năm trời, đến mức tôi giống Diêu Diêu đến mức như thật, không khác chút nào.
Thậm chí mọi người đều nghĩ rằng Diêu Diêu đã mượn thân xác tôi để tái sinh.
Từng có thời điểm, tôi nghĩ đây sẽ là nỗi đ,au không thể xóa nhòa trong cuộc đời mình.
Nhưng giờ đây, tôi biến nỗi đ,au ấy thành một thanh kiếm tẩm độc, ánh lên những tia sáng lạnh lẽo.
Tôi cố ý mặc chiếc váy trắng mà chị tôi thích nhất, thường xuyên đến công ty của bố.
Đôi khi, là để mang cơm.
Đôi khi, chỉ đơn giản là để “ngồi cùng bố tăng ca.”
Ban đầu, bố tôi tỏ ra ngạc nhiên, không hiểu tại sao tôi thường xuyên đến công ty.
Nhưng rất nhanh, ông không còn nghi ngờ nữa.
Ông còn riêng với tôi:
“Niệm Niệm đến công ty nhiều như , chắc là thích Thẩm Giới rồi chứ gì?”
“Thằng bé là đứa bố nó lớn lên, rất thật thà… Đợi con thi xong, bố sẽ tác hợp cho hai đứa.”
Trong lòng tôi có chút áy náy khi tiếp tục lấy Thẩm Giới lá chắn, tôi vẫn và :
“Được ạ.”
Khi tôi vừa quay người ra khỏi phòng việc của bố, lại cờ va phải Thẩm Giới.
Không biết ấy nghe bao nhiêu, tôi cảm thấy lúng túng và bỏ chạy.
Khóe mắt tôi bắt gặp ấy ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, lộ vẻ bối rối.
Trong lòng tôi thoáng qua một chút day dứt.
Thật tệ. Một lần nữa, tôi lại lợi dụng ấy.
Mục tiêu của tôi tất nhiên không phải là Thẩm Giới, mà là Cận Nam Hồ.
Tôi đang đ,ánh cược rằng, sau khi ra cái ch,et của Diêu Diêu và ngụy tạo thành một vụ t,ai n,ạn, rồi nhởn nhơ suốt mười tám năm, Cận Nam Hồ sẽ trở nên kiêu ngạo.
Mỗi lần thấy tôi, đó sẽ là lúc hắn hồi tưởng lại cảm giác tội lỗi đã từng ra.
Có lẽ, sự kích thích này sẽ thôi thúc hắn ra tay một lần nữa.
Tôi đã “ cờ” gặp Cận Nam Hồ ba lần khi hắn đến đàm phán công việc với bố.
Ánh mắt của hắn bắt đầu từ sự thích thú, chuyển sang trầm ngâm, và cuối cùng trở thành d,ục v,ọng không che giấu.
Tôi biết rằng kế hoạch của mình sắp thành công.
Dựa trên quan sát của mình, tôi phát hiện rằng Cận Nam Hồ thỉnh thoảng ghé qua một quán bar dưới tầng công ty.
Vậy là một ngày nọ, khi hắn “vô ” gặp tôi ở đó, tôi đang giả vờ vì “áp lực học tập quá lớn” mà uống rượu giải sầu.
Hắn ngồi cùng tôi, uống vài ly, sau đó nhẹ nhàng :
“Niệm Niệm, con say rồi. Về nhà thôi.”
Tôi từng thấy trong những bức ảnh cũ của Diêu Diêu đôi mắt của chị – trong sáng, ngây thơ, tràn đầy sức hút.
Tôi không bao giờ có ánh mắt yếu đuối và mong manh như thế.
Nhưng sau mười tám năm học hỏi, tôi đã mô phỏng đến 99% giống hệt.
Tôi nhẹ:
“Chú Cận, đưa con về nhà đi.”
Thời gian là tôi tính toán kỹ lưỡng.
Lúc này, bố tôi đang đi công tác ở nơi khác, nhà hoàn toàn không có ai.
Thẩm Diên và Thẩm Giới đã chuyển ra ngoài, chắc chắn sẽ không quay lại.
Một con sói dữ, khi ở giữa đám đông có thể vẫn đội lốt người, khi không một bóng người, nó sẽ lột bỏ lớp vỏ bọc.
Hắn đỡ tôi lên phòng ngủ.
Đầu tiên là d,ụ d,ỗ, sau đó là đe d,ọa, cuối cùng hắn tức giận, giáng một cú t,át mạnh vào mặt tôi.
Vừa đ,ánh, hắn vừa ch,ửi:
“Ngoan ngoãn một chút!”
“Chị của mày ngày xưa không ngoan nên mới ch,et, hiểu chưa? Niệm Niệm, tao không muốn mày, mày phải ngoan ngoãn.”
“Mày và chị mày, giống nhau thật đấy.”
Bạn thấy sao?