Thay Thế Diêu Diêu – Chương 3

Chưa kịp trả lời, dì Thẩm đã đẩy Thẩm Giới về phía tôi.

“Sợ con ngại, dì không đi cùng đâu. Để Thẩm Giới chở con đi nhé.”

Thẩm Giới có vẻ vừa tan về, vẫn chưa kịp thay đồ.

Ở nhà, cậu ấy luôn mặc đồ ở nhà, giờ thấy cậu ấy mặc sơ mi trắng chỉnh tề, tôi có chút không quen.

Thẩm Giới nở nụ rạng rỡ:

“Đi thôi, chở em.”

Đây là lần đầu tiên tôi đi nghe nhạc trực tiếp.

Khi giai điệu vang lên, tôi không kìm mà nước mắt chảy dài.

Điều này không hề lạ lùng, bởi xung quanh tôi cũng có rất nhiều người hâm mộ không kém.

Trong ánh sáng mờ ảo, tôi lặng lẽ lau nước mắt.

Tôi nghĩ, những đ,au khổ khi phải sống như một người đã khuất trong cuộc đời tôi, có lẽ nên chấm dứt tại đây.

Từ giờ trở đi, tôi có thể thực sự cảm nhận niềm vui.

Một niềm vui tươi mới, tự do, thuộc về Bùi Niệm Niệm.

Đêm đã muộn, chúng tôi hào hứng trở về.

Ngồi trên xe của Thẩm Giới, tôi không kìm mà ngân nga theo điệu nhạc.

Thẩm Giới vốn là người hơi dè dặt, có lẽ vì bị bầu không khí của buổi hòa nhạc ảnh hưởng, cậu ấy cũng theo.

Khi cậu ấy , lộ ra chiếc răng khểnh, trông thật ấm áp.

“Hiếm khi thấy con thích nhạc rock nặng.”

“Niệm Niệm, em thật sự rất khác chị của mình.”

Tôi nhất thời không kịp phản ứng: “Hửm? Anh đã xem ảnh của chị tôi sao?”

Thẩm Giới lắc đầu.

“Không. Là hồi nhỏ, ở xưởng của , từng gặp chị em.”

Thẩm Giới lớn lên cùng dì Thẩm việc tại xưởng, nghĩ lại cậu ấy có thể thực sự từng gặp chị tôi.

Tôi hỏi bâng quơ: “Ồ, gặp chị tôi, chị ấy như thế nào?”

Thẩm Giới nghiêm túc nhớ lại:

“Là dáng vẻ tuy nhếch nhác rất dịu dàng, nhu mì.

“Hôm đó có bão, mưa to, nước ngập hết đường, xe cộ không chạy . Dù là giữa trưa trời tối đen như ban đêm.

“Vì mất điện, các công nhân và dì đều ở ký túc xá chơi bài, nghỉ ngơi. Trong xưởng chỉ có đang kiểm kê sổ sách. Anh thì chơi nước ở bên ngoài, đột nhiên thấy một mặc váy trắng, ướt sũng đi trong mưa.

“Anh hỏi ấy đến gì, ấy đến gọi bố về ăn cơm trưa.”

Lúc này, nhạc trong xe đến đoạn nghỉ.

Vì thế, tôi nghe rõ hơi thở gấp gáp của mình.

Đây, là dấu hiệu của nỗi sợ hãi.

Thành phố nơi tôi sinh ra nằm ở phía Bắc, gần như không chịu ảnh hưởng của gió mùa hè, rất ít khi gặp bão. Hiếm khi có hiện tượng nước ngập đường.

Nhiều năm qua, kiểu thời tiết như chỉ xảy ra một lần duy nhất.

Chính là vào ngày Bùi Diêu Diêu gặp nạn.

Tôi từng hỏi thăm nhiều người, vì sao chị tôi lại ch,et đuối.

Hàng xóm , bố mẹ tôi luôn cãi nhau, cảm không tốt.

Nhưng khi đâm đơn ly hôn ra tòa, mẹ tôi lại sợ hãi.

Chị tôi là báu vật của cả hai người, nên mẹ thường xuyên bảo chị đến dỗ dành bố.

Hôm đó có bão, điện thoại đường dây bị cắt. Mẹ tôi mang thai tôi, đi lại bất tiện, bèn nhờ chị đi gọi bố về ăn trưa.

Xưởng xây bên bờ sông. Nếu trời nắng đẹp, đi bộ khoảng 10 phút là tới.

Nhưng chẳng ai ngờ , mưa to đường trơn, bi kịch xảy ra.

Mọi người luôn cho rằng, chị tôi gặp nạn trên đường đi tìm bố.

Bởi vì bố tôi phủ nhận việc mình từng gặp chị hôm đó.

Nhưng bây giờ, Thẩm Giới lại rằng, cậu ấy thấy chị tôi đi tìm bố.

7

Tôi cảm thấy mình đang tiến gần đến một sự thật đáng sợ.

Liệu có khả năng nào, bố tôi đã dối?

Bởi nếu hôm đó ông đi cùng chị tôi về nhà, có lẽ chị ấy đã không phải ch,et.

Sau sự việc, bố lo sợ bị gia đình trách móc và áp lực dư luận, nên đã giả vờ như chưa từng gặp người con đến tìm mình.

Thậm chí còn trách móc mẹ tôi, rằng tại sao trong thời tiết khắc nghiệt như lại bắt con phải ra ngoài gọi ông về ăn cơm.

Chỉ vì sự lạnh nhạt và thờ ơ của một người đàn ông đối với gia đình, mà người con lớn đã qua đời ở độ tuổi đẹp nhất của đời người.

Người vợ, mang trong lòng nỗi ân hận, gần như phát đ,iên.

Và người con nhỏ, buộc phải sống trong sự kiểm soát của mẹ, phải bắt chước từng hành , cử chỉ của chị để trải qua suốt 18 năm trong một cuộc sống đầy bệnh hoạn, tăm tối.

Trong khi đó, ông ta lại tái hôn và thăng tiến từng bước trong sự thương tiếc của mọi người.

Tâm trạng tôi nặng nề từng chút một.

Nhưng nụ trên gương mặt tôi thì vẫn không thay đổi.

Tôi cần xác nhận xem lời của Thẩm Giới có đúng không.

“Anh phải không? Khi đó mới mấy tuổi, sao có thể nhớ chuyện gì?”

Thẩm Giới rất nghiêm túc đáp: “Anh nhớ mọi chuyện từ rất sớm, ba, bốn tuổi đã nhớ hết.”

“Đến giờ anhi vẫn còn nhớ, cơn bão hôm đó mang số hiệu 17.”

Nếu không có chuyện đó, không lý gì Thẩm Giới lại nhớ số hiệu của một cơn bão.

Trừ khi nó thực sự đã xảy ra.

Về đến nhà, tôi lục tung mọi thứ, cuối cùng tìm thấy một tấm danh thiếp trong góc vali.

Tôi gọi ngay cho dì Văn:

“Giả sử 18 năm trước, có người thấy chị cháu đã tìm đến bố cháu, thì chuyện sẽ khác thế nào? Có thể truy cứu trách nhiệm giám hộ của ông ấy không?”

Đầu dây bên kia, dì Văn vừa tỉnh giấc, có vẻ hơi mơ hồ. Nhưng dì vẫn cố giải đáp cho tôi.

“Hôm đó thời tiết rất xấu, nhà máy nghỉ , mọi người đều ở khu ký túc xá nghỉ ngơi, không ai thấy chị cháu. Chúng tôi đã dán thông báo tìm nhân chứng không tìm ai cả. Ai thấy chuyện này?”

Tôi : “Một đứa trẻ chơi trong nhà máy, khi đó mới bốn tuổi.”

Dì Văn thở dài bất lực.

“Trí nhớ của trẻ con thì không đáng tin.”

“Lời của một người lớn và một đứa trẻ, ai cũng sẽ tin người lớn hơn.”

Tôi lẽ ra đã đoán kết quả này.

Như thể ông trời đang trêu tôi.

Người chị mà tôi luôn cảm thấy phiền phức, hóa ra lại là một n,ạn nh,ân đáng thương bị bố tôi bỏ qua.

Người mẹ mà tôi luôn oán giận, hóa ra lại là một kẻ ngốc bị lừa dối.

Hóa ra, gốc rễ của những bất hạnh trong nửa đời đầu của tôi, chính là bố tôi.

Những người mà tôi tưởng là kẻ , thực chất cũng chỉ là nạn nhân.

Và nơi tôi nghĩ là nhà, thực chất chỉ là một cái lồng giam thứ hai.

Nhưng trời vẫn để lại cho tôi một chút xót thương.

Ngài đã đưa tôi đến gần với kẻ ra tất cả.

— Chỉ bởi vì ông ta cảm thấy hối hận nhất thời và muốn bù đắp lỗi lầm của mình.

Nhưng điều đó thì có ích gì?

Bây giờ ông ta đối xử tốt với Bùi Niệm Niệm thế nào cũng không thể cứu vãn mạng sống của Bùi Diêu Diêu.

Hồi nhỏ, không ít người đã an ủi mẹ tôi:

“Người ch,et không thể sống lại. Nhưng xem, Niệm Niệm giống Diêu Diêu như hai giọt nước. Niệm Niệm chính là thay Diêu Diêu sống tiếp…”

Tôi chưa bao giờ tin điều đó.

Nhưng có lẽ, trong cõi vô hình, mọi thứ đều có chỉ dẫn của nó.

Tôi đến thế giới này, mang gương mặt giống hệt chị tôi, lại mẹ dạy dỗ, ép buộc để bắt chước từng hành của chị, chỉ có một lý do duy nhất.

Đó là, thay chị trở lại thế gian… để đòi lại công bằng.

Trong tủ quần áo đã hoàn toàn thay đổi, những chiếc váy ren mà Bùi Diêu Diêu thích đều cất gọn.

Giờ đây, những bộ đồ xếp ngay ngắn trong tủ đều là những thứ tôi thích.

Tôi cúi xuống, từ góc sâu trong tủ lấy ra một chiếc váy trắng.

Vuốt thẳng các nếp gấp, chiếc váy trông như mới.

Tôi cũng đội thêm bộ tóc giả mà mình mua cách đây vài ngày.

Tóc dài đen nhánh, váy trắng tinh khôi.

Đây là lần đầu tiên tôi sẵn lòng bắt chước Bùi Diêu Diêu đến .

Giống như chị ấy đang tiếp tục sống qua tôi .

8

Tối nay, nhà tôi có khách.

Nghe đó là một đối tác ăn của bố, một công tử nhà giàu có tiếng tăm lớn.

Năm xưa, ông ta là người đã cho bố tôi vay tiền khi bố tôi sắp sản, giúp ông xoay chuyển thế.

, bố tôi luôn coi ông ta là quý nhân, hết lòng chiều chuộng.

Trong những dịp như thế này, ai cũng giữ hòa khí.

Vậy nên khi thấy tôi thay đổi cách ăn mặc, không ai gì.

Tôi vịn tay vào lan can cầu thang xoắn ốc, bước xuống từng bậc.

Tóc đen dài ngang lưng, váy trắng khẽ đung đưa.

Giống hệt hình ảnh của Bùi Diêu Diêu trong những bức ảnh mà mẹ tôi đã từng lưu giữ.

Tôi hài lòng khi thấy bố tôi lộ ra vẻ mặt đầy sự bàng hoàng, hối lỗi, và ăn năn.

Khoảnh khắc ấy, ông đang xuyên qua tôi, thấy Bùi Diêu Diêu.

Nhìn thấy người con đã mất vì sự thờ ơ của ông.

Đây là món nợ ông phải trả cho chị ấy.

Nên ông xứng đáng bị lương tâm dày vò.

Đối tác của bố tôi cũng thu lại ánh mắt dò xét, nâng ly rượu lên, uống một ngụm và :

“Lão Bùi, không giới thiệu một chút sao?”

Bố tôi vội : “Đây là con tôi, Niệm Niệm.”

“Niệm Niệm, đây là Cận của con.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...