Tôi hỏi thẳng cái tôi luôn thắc mắc: 【Sao cậu cứ nghĩ người cậu lừa là Tạ Tông Cẩm chứ không phải Tạ Tư Tự ?】
Nhỏ này lập tức gửi một loạt dấu chấm than điên cuồng!!!
Sau đó là một tin nhắn thoại dài 60 giây bắn như súng liên thanh: “Trời ơi chị ơi! Nói ra toàn là nước mắt!! Thật ra em chẳng có add nick nào hết. Tại hai ông đó thấy em ngày nào cũng đăng story nên chán, block thẳng luôn. Em chỉ xem nick của họ trong nhóm gia đình thôi.
“Mà hai người đó đặt avatar gì đâu mà tối hù, tên thì chẳng ghi . Hôm đó có người trong nhóm tag bảo đưa em đi ăn, em nghĩ em đang ở nước ngoài mà? Nên chắc là Tạ Tông Cẩm mới gọi. Em mới copy nick trong nhóm đó, lấy nick phụ đi add.”
“Ban đầu em hỏi mấy câu, người đó chẳng thèm trả lời, suýt block em luôn!
Đến khi em gửi ảnh chị qua, thái độ đổi cái rẹt! Em còn thầm nghĩ, hóa ra Tạ Tông Cẩm cũng chỉ là kiểu đàn ông mê đẹp thôi hả… Ai ngờ thành ra một cú ngã siêu to khổng lồ!”
Tôi nghe đến đây, tâm trạng ngổn ngang, đầu óc cũng bắt đầu mờ mịt dần.
Không biết từ lúc nào… tôi đã thiếp đi.
13.
Sáng hôm sau, tôi lơ mơ tỉnh dậy.
Vừa thấy tấm thẻ ngân hàng trong tay, đầu óc tôi lập tức tỉnh như sáo.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn thấy - tiền này không thể nhận.
Tôi phải trả lại.
Tôi đã kiếm kha khá rồi, đủ để rời khỏi thành phố này, tới nơi mình thích, bắt đầu lại, rời xa đám cũ, và cả chính bản thân cũ kỹ của mình.
Tôi mở cửa định ra ngoài…
Thì suýt nữa bị dọa đứng tim.
Tạ Tông Cẩm, với cặp mắt thâm quầng, đang dựa người vào cửa nhà tôi.
Tôi hít sâu một hơi, không chút khách sáo, nhét thẻ ngân hàng vào tay hắn: “Vừa hay, mang trả lại cho Tạ Tư Tự đi.”
Đôi mắt vốn xám xịt của Tạ Tông Cẩm đột nhiên sáng bừng lên: “Em không cần tiền của hắn? Vậy em cần gì ở không?”
Tôi liếc hắn một cái: “Tôi nghèo, không xứng tiêu tiền của các người.”
Nói xong, tôi chuẩn bị đóng cửa.
Hắn chặn lại.
“Anh sai rồi. Anh không nên mấy câu đó.”
Ủa?
Người này… biết nhận sai?
Hồn bị đổi rồi hả?
Tôi đánh giá lại ta từ đầu tới chân.
“Không phải em trước giờ luôn là em bám lấy sao? Giờ đổi lại rồi, là muốn bám em đó.”
Tạ Tông Cẩm nghiêm túc lại mang theo chút vụng về.
Tôi khoanh tay: “Anh chẳng phải đang có người mới rồi à?”
Anh ta nhíu mày, như nhớ ra gì đó rồi : “Bạn của Hàn Không Ninh, nhà nghèo, nghe có tiền nên qua xin vay… Chứ không có gì đâu.”
Thấy tôi vẫn chưa lay chuyển, ta hơi ngập ngừng: “Anh… vẫn luôn cho người theo dõi em. Biết em đến trung tâm thương mại… định ‘ cờ gặp’ em.”
Tôi khẩy: “Dẫn theo rồi ‘ cờ gặp’ tôi hả?”
Tạ Tông Cẩm lắp bắp một lúc rồi nhỏ như muỗi kêu: “Anh tưởng… em sẽ ghen.”
Tôi lạnh nhạt : “Thì nghĩ sai rồi.”
Tôi lại muốn đóng cửa. Anh ta tiếp tục chắn cửa.
“Vậy… cho một cơ hội đi. Cho theo đuổi lại em. Cứ để em hành hạ như từng hành hạ em cũng .”
Chưa từng thấy tên thiếu gia nào mà biết câu “em hành tôi đi” mà vẫn giữ chút sĩ diện thế này.
Tôi ngắm nghía ta vài giây, rồi…
Soạt – đóng cửa!
Một phút sau, tôi nhận tin nhắn WeChat từ Tạ Tông Cẩm:
【Dư Ảnh, trưa nay ăn cơm cùng nhé?】
Hồi trước hắn block tôi, tôi cũng không buồn quan tâm.
Giờ thì tự kéo tôi ra khỏi danh sách chặn, lại còn nhắn mời ăn trưa.
Tôi dòng chữ đó, mỉm , cử ngón tay… tôi block lại.
Một lát sau, QQ của ta cũng nhắn đến.
Tôi lại tiếp tục block.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại một app duy nhất - Weibo:
【Dù sao em cũng tỉnh ra rồi,
quyết rồi, sẽ bám theo em đến cùng.】
Tôi: … Cạn lời.
Ông nội này đúng kiểu điên rồi còn đòi quấn lấy, người mệt vẫn là tôi!
Tôi thở dài, ngả người xuống ghế sofa.
Đúng lúc đó… tin nhắn cầu kết mới gửi tới.
Không ngờ là… Hàn Không Ninh đã giới thiệu tôi cho Tạ Tư Tự.
Tôi đồng ý.
Rồi nhận tin nhắn đầu tiên từ ấy:
【^_^ Vậy là chính thức bắt đầu theo đuổi em rồi, Dư Ảnh.】
Ủa???
Hóa ra đêm qua không phải chia tay, mà là tuyên bố chiến lược?!
【Thẻ ngân hàng đó chỉ là chút tấm lòng.
Tối nay đi ăn tối dưới ánh nến nhé?】
Tôi tiếp tục nằm ườn trên sofa.
Nắng hôm nay thật to.
Chiếu qua khung cửa kính, rọi vào sofa, có phần chói mắt.
Nhưng cũng thật ấm áp.
Ấm áp đến mức…
Thôi thì… ngủ thêm một giấc nữa .
[HOÀN]
Bạn thấy sao?