Thay Người Yêu Ảo, [...] – Chương 3

Đuôi mắt Tạ Tông Cẩm đỏ bừng vì tức.

Tôi thở dài trong lòng, cất giọng hòa giải: “Đừng giận nữa. Có lẽ là tụi mình không có duyên. Anh uống ngụm nước cho bớt sốc nhé?”

Tôi định đứng lên rót nước.

“Ảnh Ảnh.” Tạ Tư Tự nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tôi như bị chặn ngang cổ, lập tức ngồi xuống ngay ngắn.

Tạ Tông Cẩm há hốc mồm: “Cô suốt ngày cãi nhau tay đôi với tôi, mà ta chỉ gọi nhẹ cái là ngoan ngoãn nghe lời liền? Cô bị bỏ bùa rồi hả?”

Tôi:「……」

Thật ra... Tạ Tư Tự đáng sợ hơn. Rất nhiều.

Sau một lúc căng thẳng, Tạ Tông Cẩm khàn giọng hỏi: “Hai người bắt đầu từ khi nào?”

Tôi im như thóc.

Tạ Tư Tự đáp ngay: “Cuối năm ngoái.”

“Cụ thể?” Có vẻ Tạ Tông Cẩm không chịu dừng nếu chưa moi ra ngày tháng.

“Sau Giáng sinh một ngày.”

Mặt tôi cứng đờ.

Khóe môi Tạ Tông Cẩm cong lên đầy giễu cợt: “Dư Ảnh, giỏi đấy.”

Vấn đề là - tôi và Tạ Tông Cẩm chia tay vào đúng ngày Giáng sinh.

Và người mà Tạ Tư Tự bắt đầu chuyện hôm sau… không phải tôi.

Tôi chỉ có thể im lặng, nuốt ngược toàn bộ sự thật đắng nghét vào bụng.

Đội luôn cái mũ “thay bồ liên tục” lên đầu.

Tạ Tông Cẩm tôi không tiếng nào, rồi…

RẦM!

Anh ta đập cửa bỏ đi.

5.

Tạ Tư Tự thì vẫn bình tĩnh như không, còn dịu dàng : “Nếu món ăn không hợp khẩu vị, nhớ với nhé.”

Tôi rụt rè gật đầu.

Anh ta nghiêng đầu tôi, vẻ mặt hơi bất ngờ: “Em đang sợ sao?”

Khi ta , nốt ruồi đỏ dưới mắt như phát sáng - đẹp đến mức muốn trật nhịp tim.

Tôi mấp máy môi: “...Anh từng điều tra tôi rồi đúng không?”

Anh ta gật đầu, dáng vẻ thong thả: “Hồi trước trong nhà thấy tò mò về của Tạ Tông Cẩm, nên bảo tôi điều tra thử.”

“Vậy mà… vẫn…” Tôi sững người. “...vẫn tiếp tục hẹn hò với tôi?”

Nụ ở khóe môi Tạ Tư Tự càng sâu: “Từ lâu đã thấy em rất đáng rồi.”

Tôi gãi nhẹ sống mũi, có chút ngượng.

Nhưng… hình như có gì đó sai sai? “Từ lâu” là trước khi điều tra à? Và cả mấy câu hỏi dò thử vừa rồi nữa…Chẳng lẽ… ta biết người hẹn hò với mình ngay từ đầu không phải là tôi?

Tôi chỉ là người để đi gặp mặt thay!

Tôi run rẩy, không dám mở miệng bừa.

“Ảnh Ảnh.” Tạ Tư Tự đột ngột .

“Tuần sau cùng về thăm nhà nhé.”

Tôi ngẩn người: “Hả?!”

Anh ta khổ: “Trước đó em cứ muốn gặp gia đình , còn nhắc đến mấy lần cơ mà. Ảnh Ảnh không nhớ à?”

Tôi hoảng hốt. Sau những màn lật mặt gần đây, tôi chẳng dám trả lời tùy tiện nữa: “…À… thì ra là .”

Tôi vô thức siết chặt góc váy.

“Nhưng… em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.”

Tạ Tư Tự tôi đầy nghiêm túc: “Trước đó em còn , nhà em muốn sính lễ ba mươi triệu. Ảnh Ảnh, có thể chuyển cho em bất cứ lúc nào.”

Tôi sốc nặng.

Ba mươi triệu?!

Cái tên “ giả trai” đó dám luôn á?!

Tôi run giọng: “Không… không cần đâu… tụi mình cứ từ từ phát triển đã…” Câu cuối càng càng nhỏ.

Cả nhà họ Tạ đúng là cực phẩm vô tiền khoáng hậu.

Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng.

Tạ Tư Tự cúi mắt, nụ biến mất.

Anh ta nhỏ: “Xin lỗi, là quá nôn nóng rồi.”

Tôi sững người.

…Chẳng lẽ ta thật sự nghiêm túc?

Nhưng nếu ta biết, cái người lời đường mật suốt thời gian qua - là một gã đàn ông…

Và tôi, cũng bị lôi vô “vở diễn dối trá” này cùng em trai ta…

Tôi ôm đầu.

Tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nhìn nét mặt ta, dường như ta thật sự buồn.

Cũng phải thôi.

Nếu không có cảm, ai lại bỏ ra số tiền lớn như cho một người online?

Tôi đứng lên, nhỏ: “Em… em đi nhà vệ sinh chút.”

6.

【Anh trai của ông đòi dắt tui về ra mắt họ hàng.】

Tôi nhắn cho “Ninh”.

Hắn trả lời gọn lỏn: 【Ờ… về luôn đi.】

Tôi: 【?? Vậy thiệt hả?】

Tôi tưởng hắn sẽ lại nhảy dựng lên, hét loạn xạ như mấy lần trước. Không ngờ lần này lại… bình tĩnh đến kỳ lạ?

【Đến nước này rồi thì cứ tới luôn. Bà ra giá đi, giúp tôi diễn nốt cho tròn vai.】

Tôi tin nhắn mà thấy kì kì.

Tôi trả lời: 【Đây không phải chuyện “diễn tiếp hay không", ông có nghĩ đến chuyện - một lời dối, sẽ kéo theo cả đống lời dối khác không? Lỡ tôi không thoát thân thì sao?】

Hắn gửi lại một đoạn voice: “Haizz… ai mà ngờ lại đi xa tới mức này chứ? Nhưng thật ra, bà ở bên tôi cũng không lỗ gì đâu. Ảnh đẹp trai, có tiền, chưa từng ai. Kinh nghiệm có hơi non, ... tầm vóc thì không nhỏ nha~ Bà dạy dỗ một tí là biến thành trai quốc dân liền á.”

Khóe miệng tôi co giật, mặt không còn tia hy vọng: 【…Nhà mấy người, không ai bình thường hết ha?】

Hắn còn tiếp tục năn nỉ: 【Tôi chỉ có mỗi một cầu nhỏ: Sau này nếu bà chị dâu thật, nhớ nhắc tôi tăng tiền tiêu vặt cho tôi nha?】

Tôi: 【…Chưa ai tôi đồng ý nha.】

Tôi mà lỡ đụng mặt Tạ Tông Cẩm ở nhà họ Tạ, là tiêu luôn chứ chẳng chơi.

Mười giây sau.

Tài khoản ngân hàng của tôi nhận về 5 triệu tệ.

Giọng “thằng em trai khốn nạn” bên kia có chút nịnh nọt: “Chị ơi, cứu em đi mà! Vượt qua đợt này cái đã, chờ chị chán thì chia tay cũng ! Coi như em dùng ảnh chị để lừa người ta, giờ đền bằng cách giúp chị kiếm trai, chịu không~?”

Tôi con số trong tài khoản…

……Nói đi cũng phải lại.

Giả sử tôi và Tạ Tư Tự thật sự thành đôi… thì sao?

Tạ Tông Cẩm dám gì tôi chắc?

Nghĩ , tôi quay lại phòng riêng.

Ánh mắt tôi giao với ánh mắt Tạ Tư Tự.

Tôi chớp chớp mắt: “Vậy... khi nào đến thăm nhà?”

7.

Tôi khoác tay Tạ Tư Tự, bước qua cổng lớn nhà họ Tạ.

Căn biệt phủ nguy nga, xa hoa mà không phô trương, từng bước đi là một tầng khí chất đè lên vai.

Người trong nhà càng lúc càng đông.

Đúng là gia tộc lớn thật.

Tôi theo Tạ Tư Tự chào hỏi từng người.

Không ai tỏ vẻ khó chịu hay lên mặt, ai nấy đều tươi niềm nở: “Bạn của Tư Tự à, trời ơi, xinh xắn dễ thương quá! Lão phu nhân mà biết chắc vui lắm đây.”

Tôi ngại ngùng theo.

Cho đến khi một cậu thiếu niên xuất hiện, hì hì: “Anh, chị dâu~”

Tạ Tư Tự nhạt hai tiếng.

Thiếu niên lập tức tránh né qua phía bên kia tôi.

Giọng ta khẽ gọi: “Hàn Không Ninh.”

Thiếu niên lập tức khựng lại, quay đầu như robot.

Tôi cũng theo ánh mắt cậu ta - và rồi thấy Tạ Tông Cẩm.

Anh ta đứng đó, một tay đút túi, lạnh lùng đến đáng sợ.

May là ta không tôi.

Ánh mắt chỉ găm vào cậu em trai: “Lại chạy lung tung cái gì? Cứ như mỗi mình mày có chân hả?”

Hàn Không Ninh phụng phịu: “Anh Cẩm, em chỉ qua chào Tự với chị dâu thôi mà. Không chào thì mấy người lại em vô lễ.”

Tạ Tông Cẩm nhếch mép: “Hử, ‘chị dâu’?”

Máu tôi như đông cứng tại chỗ.

Nhưng ta không thêm gì.

Chỉ kéo cậu em đi: “Về bài đi. Toán 2 điểm còn có mặt mũi lượn lờ à?”

Hàn Không Ninh bị lôi đi như cá mắc cạn.

Tôi thu lại ánh mắt.

Giọng cậu ấy và “Ninh” gần như giống hệt nhau - chắc chắn là cùng một người.

Tôi khẽ hỏi Tạ Tư Tự: “Đó là em trai ruột của à? Sao lại họ Hàn?”

Anh ta mỉm : “Nó theo họ mẹ.”

Tôi gật đầu.

Chưa bao lâu, Tạ Tư Tự bị gọi lên thư phòng.

Tôi ở lại ngồi cạnh bà nội của .

Bà vừa nắm tay tôi, vừa cảm khái: “Thằng Tư Tự với cháu thật sự là trời sinh một đôi.”

Nói xong bà rơm rớm nước mắt.

Tôi vội đưa khăn cho bà.

“Thằng bé này từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Ba mẹ nó thì… haiz... Khó lắm nó mới thích ai. Nhất định phải hạnh phúc đấy nhé!”

xong lại siết tay tôi, mắt sáng rực sự an lòng.

Sau một lúc trò chuyện, bà còn chủ đề nghị: “Tư Tự bảo cháu không thích tụ tập đông người. Trong vườn nhà ta trồng hoa đẹp lắm, cháu có thể đi dạo thư giãn chút.”

Tôi gật đầu.

Không khí nhè nhẹ trong vườn khiến người ta dễ thở hơn hẳn.

Tạ Tư Tự đã dặn mọi người: nếu tôi cảm thấy bí bách, thì cứ ra vườn, không cần ai phiền.

…Nhưng không phải ai cũng chịu nghe lời.

Tôi nghe tiếng bước chân tiến lại, cũng chẳng buồn quay đầu.

“Dư Ảnh, rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ gì? Em thật sự muốn bước vào cửa nhà họ Tạ đến thế à?”

Giọng Tạ Tông Cẩm vang lên, lạnh như cắt.

Tôi khẽ lướt ngón tay trên cánh hoa hồng, giọng nhẹ tênh: “Anh có thể vạch trần tôi trước mặt cả nhà họ Tạ mà.”

Một lúc sau, giọng ta khàn khàn vang lên: “…Tôi vạch cái gì?”

Tôi hờ hững đáp: “Tôi là này, từng tiêu tiền này, chia tay xong liền nhảy qua họ này.”

Tạ Tông Cẩm im lặng hồi lâu.

Anh ta mấp máy môi: “Tôi không muốn… để lại ấn tượng xấu về em trong mắt người nhà.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...