Toàn là ký ức dở hơi.
Tôi cúi đầu, muốn kết thúc cuộc gặp.
Tạ Tông Cẩm lại gắt gỏng: “Cô đừng bừa tìm người ra gạt tôi nhé?”
Tôi không trả lời.
Anh ta hết kiên nhẫn, vừa bắt máy điện thoại từ ai đó, vừa : “Ờ, lát tôi đến.”
Sau đó liếc tôi một cái, ánh mắt khinh khỉnh: “Thà năm xưa đừng sĩ diện, giờ khỏi phải đeo cái túi vải rẻ tiền kia.”
Nói rồi, ta quay người bỏ đi.
Tôi theo bóng lưng ta, cao ráo, bước chân hờ hững…
Cứ như thể cả thế giới này chẳng liên quan gì tới ta.
Chia tay xong, tôi từng đóng gói hết đồ hiệu ta tặng trả về.
Kết quả ta chỉ gửi lại vài chữ:
【Tôi không nhận rác.】
Rồi block tôi thẳng tay.
Sau đó, tôi kể lại, ta ném luôn mớ đồ đó vào thùng rác trước biệt thự.
Lúc này, tin nhắn ầm ầm gửi đến.
Ninh: 【Cưng tới chưa?】
【Hay gặp ở quán cà phê nhé? Tôi đang đợi ảnh trong đó rồi.】
【Bé ơi rep lẹ đi!】
Tôi hít sâu một hơi, trả lời: 【Ok, đang đi tới.】
Tới nơi, tôi đảo mắt quanh.
Gửi tin: 【Này, báo tin buồn nè, không thấy Tạ Tông Cẩm ở đây. Tin buồn hơn, chỗ này chỉ có một khá ngon.】
【Không thể nào! Anh ấy bảo tới rồi mà!】
Tôi thở dài.
Và rồi, cái người “duy nhất ngon” đó bước về phía tôi.
Đuôi mắt hơi xếch, dưới mắt có nốt ruồi đỏ, dịu dàng như gió xuân.
Nhưng… mang theo khí chất hồ ly tinh!
Tôi cảnh giác lùi một bước.
Anh ta mở miệng, giọng khàn khàn từ tính: “Ảnh Ảnh.”
Tôi:「……」
Tôi cúi đầu nhắn tin: 【Ủa chẳng phải bà tên Ninh sao? Bà không dùng tên tôi đấy chứ?】
Cô ta rep liền: 【Ờm… đúng . Tôi không dám dùng tên thật, đã dùng ảnh của bà thì tiện tay nhắn tên bà luôn.】
Tôi: 【Đỉnh của chóp.】
Tắt máy.
Ngẩng đầu, tôi gượng: “Chào .”
Nhìn gần thì… đẹp gấp đôi tưởng tượng.
Sống mũi cao, môi mỏng, khí chất lạnh lùng mà không nữ tính.
Tai trái còn đeo khuyên sáng lấp lánh.
Không hiểu sao phải dùng ảnh người khác?
Tôi trừ: “Anh và ảnh gửi cho tôi… không giống nhau lắm ha.”
Anh ta nhướng mày: “Tôi nhớ là chưa từng gửi ảnh cho em mà?”
Tôi: ?
Gương mặt tôi lập tức vỡ trận.
Ủa chứ… cái người kia lấy đâu ra kết luận ảnh là Tạ Tông Cẩm?!
“Tôi nhớ nhầm.”
Tôi nhịn xuống cơn thịnh nộ, gắng : “Tôi vào nhà vệ sinh chút không?”
“Ừ.” Anh ta như vô .
Tôi chui vào WC, bấm gọi “Ninh”.
Vừa bắt máy là tôi xả: “Tôi đã bao lần - người đó không phải Tạ Tông Cẩm! Giờ thì hay rồi, ảnh còn chưa từng gửi hình, bà lấy gì mà xác định?!”
Đầu dây bên kia im lặng…
Một lúc sau, vang lên một câu: “Vãi đạn.”
Giọng… nam.
Tôi đơ toàn tập.
“Không phải Tạ Tông Cẩm?! Là ai?!”
Tôi cũng rống lên: “Tôi hỏi ông á! Ông kiếm đâu ra cái loại quái vật này?”
Tưởng là chị em thả thính, ai ngờ là ông trai giả giọng đặt hàng voicepack.
“Hắn trông ra sao? Mô tả coi!”
“Đẹp trai, không lừa ai với gương mặt đó đâu.”
Bên kia lại im.
Rồi… như vỡ mộng: “Không phải dưới mắt có nốt ruồi đỏ chứ?”
“Chính xác.”
“AAAAAAA TOANG RỒI!”
…
Giờ mới biết toang. Lúc lừa người ta chuyển khoản thì ai lo toang giùm?
3.
Tôi chỉnh lại váy trong nhà vệ sinh, dặm chút phấn, hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài.
Tạ Tư Tự đứng ngay bên ngoài, đợi tôi.
Phải thật, cái tên "Tư Tự" nghe thì văn nhã quy củ, người thì không hề như .
Anh ta toát ra khí chất tự tại như thể không thuộc về bất kỳ quy tắc nào.
Nụ luôn hiện hữu nơi khóe môi & giống y một con cáo vừa trộm gà.
Loại người có tiền, có thế như … mà lại đi chơi đương online? Tin nổi không?
Tôi chủ khoác tay ta.
Tạ Tư Tự hơi khẽ khựng lại một chút - rồi càng tươi hơn.
“Muốn mua gì không? Hay là ăn trước?” hỏi.
“Tùy .” Tôi đáp.
Thế là ta dẫn tôi đi dạo từng cửa hàng.
Khác với Tạ Tông Cẩm, người lúc nào cũng nằm dài chơi điện thoại, mặc tôi muốn lấy gì thì lấy, chọn xong tự thanh toán rồi đi.
Tạ Tư Tự thì khác - ta bình luận từng chiếc túi, từng bộ váy, từng món đồ sẽ hợp với tôi thế nào, sau đó mua hết.
Lạ thật. Cảm giác như ông trời đột nhiên ném xuống cho tôi một người trai mẫu mực.
…Nhưng tôi biết rõ, người bề ngoài càng lịch thiệp, càng không thể chủ quan.
Loại người như ta, tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài hòa nhã đó.
Cười càng dễ thương, thì càng nguy hiểm chết người.
Tạm thời thì…
Anh ta còn cử thêm hai bảo vệ theo sau, xách toàn bộ đống túi đồ.
“Ảnh Ảnh, nhà hàng em hôm trước, đã đặt bàn rồi.” Tạ Tư Tự hơi nghiêng đầu, nụ khẽ cong.
"Đi thôi!"
Tôi đồng ý ngay, gọn lẹ như ký hợp đồng chuyển nhượng bản thân.
Anh ta nghiêng mắt tôi, giọng uể oải: "Em còn nhớ là nhà hàng nào không?"
Ánh mắt vừa cúi xuống đã mang theo cảm giác - như thể đang con mồi sắp sửa ngoạm lấy.
…Nhà hàng nào cơ?
Tôi gì biết?!
Mà lúc này thì đâu thể rút điện thoại ra nhắn hỏi "ông giả trai" kia …
Không khí bỗng chốc chùng xuống.
Tim tôi nảy một nhịp, môi khẽ mím lại.
Cảm giác như vừa có cơn gió lạnh luồn qua gáy.
Tới đây tôi mới hiểu câu mà cái tên giả kia từng …
Tạ Tư Tự còn đáng sợ hơn Tạ Tông Cẩm.
Tạ Tông Cẩm thì mọi cảm viết cả lên mặt. Đụng ta giận, là chuẩn bị tinh thần bị ăn chửi ngay lập tức.
Nhưng Tạ Tư Tự không như .
Tôi không đoán nổi ta đang nghĩ gì.
Câu hỏi vừa rồi là hỏi thật? Hay thử lòng? Hay đã thừa biết là tôi đang đóng vai ?
Tôi vừa định mở miệng giải thích gì đó, thì ta đã khẽ.
Nụ lơ đãng, ánh mắt lại sâu đến khó dò.
"Không sao. Ảnh Ảnh bận rộn, trí nhớ kém cũng bình thường."
Giọng ta trầm thấp, mang theo vẻ dịu dàng đáng sợ.
"Anh dẫn em đi, là biết ngay thôi mà."
Tôi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Tạ Tư Tự thật sự tốt quá mà! (Tốt đến mức… tôi thấy mình sắp bị gói lại đem đi tế thần rồi.)
Nếu là Tạ Tông Cẩm mà phát hiện tôi quên chuyện liên quan đến ta… Chắc chắn sẽ bật chế độ châm chọc suốt 5 tiếng liên tục mà không trùng lời nào.
4.
Đến nhà hàng, nhân viên lập tức cúi đầu cung kính: “Chào ngài Tạ.”
Sau đó dẫn chúng tôi đến phòng VIP sâu nhất trong góc.
Phòng trang trí rất đẹp, còn có cả hồ cá Koi nho nhỏ.
Tôi và Tạ Tư Tự ngồi đối diện nhau.
Anh ta xắn tay áo sơ mi lên hờ hững, để lộ cổ tay gầy với đường gân xanh nổi rõ trên làn da trắng.
Tôi không thèm cầm menu: “Anh chọn đi, em không kén ăn.”
Tạ Tư Tự khẽ : “Được.”
Nhân lúc ta gọi món, tôi nhanh tay nhắn cho “ giả trai” một tin:
【Ông với ta là muốn ăn nhà hàng Tây á?! Tôi suýt lòi đuôi luôn rồi! Có chi tiết nào nữa thì khai mau!】
Đột nhiên…
Cạch!
Cửa phòng bật mở.
Một giọng quen thuộc vang lên: “...Tạ Tư Tự? Anh về nước rồi à?”
Tôi cứng đơ như cây cơ.
Tạ Tông Cẩm khẽ tặc lưỡi, lười biếng : “Tưởng phòng này không ai đặt, tôi chưa kịp đặt trước. Các phòng khác đều kín rồi, cho tôi ghép bàn nhé.”
Tôi cúi đầu rúc vào ghế, như chim cút bị mưa dập.
Nhưng tôi quên mất một điều - Tạ Tông Cẩm từng : “Dù có hóa thành tro, tôi vẫn nhận ra .”
Quả nhiên...
“Dư Ảnh?” Giọng vừa rồi còn hờ hững, giờ lạnh băng như dao cắt.
Tôi không dám ngẩng đầu.
Nhưng - điện thoại rung lên, màn hình sáng rực: 【Hả? Gì cơ? Tôi có tôi muốn ăn nhà hàng Tây đâu?? Tôi ghét ăn đồ Tây, tôi thích ăn... gà hầm nồi gang cơ mà!】
Tôi trợn mắt.
“Ngẩng đầu lên, Dư Ảnh.” Tạ Tông Cẩm nghiến răng.
Tạ Tư Tự gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giọng êm dịu rắn rỏi: “Nói chuyện với chị dâu mà như thế hả?”
“Anh cái gì??” Tạ Tông Cẩm gầm lên.
Lúc này, tôi mới từ từ ngẩng đầu lên, gượng : “Trùng hợp ghê.”
Rồi theo gợi ý của Tạ Tư Tự, tôi bồi thêm câu: “Em trai.”
“Cái quái gì mà em trai!!”
Tạ Tông Cẩm nhảy dựng, chỉ tay vào tôi rồi quay sang Tạ Tư Tự: “Anh biết rõ ta từng tôi mà vẫn…?”
Tạ Tư Tự nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên: “Tôi không biết. Mà hai người còn đang nhau à?”
“Tụi em chia tay rồi! Chia lâu rồi luôn á!” Tôi gấp gáp chêm vào.
“Cô im miệng cho tôi.” Giọng Tạ Tông Cẩm đầy kiềm nén, từng chữ bật ra như bóp từ kẽ răng.
Anh ta siết chặt tay thành nắm , đốt ngón tay trắng bệch: “Tạ Tư Tự, lúc tôi đương không điều tra sao? Giờ còn giả bộ không biết Dư Ảnh là ai?”
Tạ Tư Tự ngồi vắt chân, thoải mái như đang uống trà chiều, mỉm đầy ngạo nghễ: “Ừ. Rồi sao?”
Bạn thấy sao?