Thay Mận Đổi Đào – Chương 8

18. Phiên ngoại (Góc của Châu Vô Dạng)

 

Ngày hôm đó khi lên triều, ta bồn chồn lo lắng, mắt phải giật liên hồi.

 

Mãi cho đến khi mọi người trong phủ vội vàng đến cung tìm ta, ta mới biết Cố Thời Nghi đã bị thương.

 

Phớt lờ việc quan lại trong triều vẫn đang luận tội ta, ta vội trở về phủ.

 

Chúng ngự y cũng cho biết nàng không bị thương tích gì nghiêm trọng chỉ là rơi xuống nước nên nhiễm chút phong hàn.

 

Cố Thời Nghi cũng ta với đôi mắt đẫm lệ, rằng mọi chuyện ổn cả.

 

Nàng ấy vẫn như trước gọi ta là lang chủ, không hiểu sao ta luôn cảm thấy có gì đó khác lạ.

 

Mãi đến khi nàng tựa cằm vào lòng bàn tay ta, ta mới thoáng thấy làn da trắng mịn màng nơi cổ.

 

Sau đó ta mới phát hiện ra người phụ nữ trước mặt mình hoàn toàn không phải là Cố Thời Nghi.

 

Cố Thời Nghi luôn rằng, khi ta cứ như một con dã thú , sẽ cắn mạnh vào cổ nàng ấy.

 

Nàng ấy không biết, dã thú sẽ để lại dấu ấn trên người đời của mình phòng trường hợp nó bị bỏ rơi.

 

Ta cũng tựa như con dã thú đó.

 

19.

 

Ta biết rằng Cố Thời Nghi chưa bao giờ muốn gặp ta.

 

Nàng ấy là đích nữ của Cố gia, từ nhỏ nàng đã luôn sống trong hậu viện, kiêu kỳ lại yếu đuối, nàng ấy hoàn toàn trái ngược với ta, một quan võ thô lỗ quanh năm chiến đấu nơi sa trường.

 

Trước đây, khi thấy ta trên đường, nàng sẽ quay người bỏ chạy như thỏ vì sợ hãi, gả cho ta không phải là điều nàng muốn, mà gia đình nàng nhét nàng vào vương phủ chỉ để lấy lòng ta.

 

Vào đêm tân hôn, để không nàng ấy sợ hãi, ta đã cố tập mỉm trước gương suốt cả ngày, nàng ấy vẫn sợ ta. Nàng bảo, nụ của ta còn đáng sợ hơn mặt mũi của ta, như thể thần chết đòi mạng .

 

Ngay cả khi nhận tín vật định do ta đặc biệt chuẩn bị, nàng vẫn rất run rẩy.

 

Vào ngày thứ ba sau khi thành hôn, nàng đã trèo qua tường rồi trốn thoát.

 

Tất nhiên, chẳng chạy bao xa thì đã bị ta bắt về, nàng vẫn không từ bỏ.

 

Kể từ khi gả cho ta, nàng ấy suốt ngày chỉ muốn trốn thoát, kỹ năng trốn chạy của nàng lại chẳng ra sao, lần nào cũng sẽ bị ta bắt , lần sau vẫn sẽ tiếp tục đào tẩu.

 

Nhưng Cố Thời Nghi lại nhát gan, chỉ cần ở trước mặt nàng ấy người cũng có thể khiến nàng sợ đến mức toàn thân run rẩy.

 

Nàng còn ta hung dữ, không chỉ lúc bình thường hung dữ mà lúc trên giường cũng hung hăng không kém, ở nơi riêng tư ta vẫn xị mặt, hoặc là lôi nàng đi cưỡi ngựa hoặc là dọa nạt nàng không chạy trốn nữa.

 

Sau lần đó bị nàng mắng te tua, ta đã tự suy ngẫm rất lâu.

 

Khi người ta sẽ cố tránh mặt nàng, ngày thường cũng không còn hung dữ với nàng nữa

 

Nàng ấy rõ ràng đã hứa với ta rằng chỉ cần ta thay đổi hành vi, nàng ấy sẽ không bỏ trốn nữa.

 

Nhưng nàng vẫn trốn khỏi ta rồi.

 

Lần này, nàng ấy đã chuẩn bị rất kỹ càng, thậm chí còn tìm người thay thế bản thân giống y hệt nàng về mọi mặt để đánh lạc hướng ta.

 

Nhưng nàng không biết rằng người thay thế này ngụy trang thực sự kém cỏi.

 

Nhưng cũng chỉ lần này, nàng trốn chạy thật sự rất giỏi.

 

Ta đã tìm kiếm khắp kinh thành cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của nàng ấy.

 

20.

 

Vì để biết tung tích thực sự của Cố Thời Nghi, ta không vạch mặt kẻ mạo danh trực tiếp đưa thẳng ả về Cố gia.

 

Ta chẳng quan tâm Cố Tòng Dung đã hút bao nhiêu máu từ cơ thể ả.

 

Ta chỉ biết, nhẫn nhịn Cố gia nhiều năm như chỉ vì ta e ngại Cố Thời Nghi.

 

Dù những người đó quả thực chẳng ra sao ta cũng không thể để nàng ấy mất đi người thân cuối cùng trên thế giới này.

 

Giờ đây nàng lại chạy trốn khỏi ta, Cố gia cũng không cần thiết giữ gì nữa.

 

Nếu như ta tìm lại nàng ấy thì ta sẽ là người thân duy nhất của nàng ấy trên đời này, còn nếu không, ta hy vọng nàng ấy sẽ không bao giờ bị ta tìm thấy.

 

Dù nàng một mình đơn độc đến già hay đã gả cho người khác đi chăng nữa, chỉ cần nàng một đời vô ưu vô lo là .

 

Đối với ta, ả mạo danh kia chết hay sống, bệnh rồi hay câm rồi thì cũng không quan trọng.

 

Tuy nhiên, ngay lúc ta tưởng mình sẽ không bao giờ tìm Cố Thời Nghi nữa thì ả mạo danh bất ngờ đề nghị đến chùa Hoa Thanh.

 

Ả từ chối sự hộ tống của ta.

 

Nhưng ta đã bí mật theo đuôi ả.

 

Ta biết lần này ả đến đó, nhất định sẽ đến gặp Cố Thời Nghi.

 

Nhưng không ngờ thứ ta thấy lại chính là thi thể của Cố Thời Nghi.

 

Một nương yếu ớt như nàng lại một thân dính đầy bùn, không cam lòng mà trưng trưng.

 

Đáy ao sen tối tăm, lạnh lẽo, chẳng rõ ngày đêm, đối với một người nhút nhát như Cố Thời Nghi, nàng đã chơi vơi sợ hãi đến mức nào chứ?

 

Ta thà rằng nàng thật sự chạy trốn khỏi ta còn hơn.

 

21.

 

Ta đã sai người chết ả mạo danh kia.

 

Tự mình mang xác của Cố Thời Nghi về.

 

Ta lau người sạch sẽ cho nàng, mặc lại một bộ đồ tươm tất, một người trong sạch như nàng thì nên sạch sẽ rời khỏi thế gian này.

 

Lúc ta một mình canh giữ linh đường, ta vẫn không thể tin rằng bản thân và nàng đã âm dương hai lối rồi.

 

Có lẽ ta đã muốn khóc.

 

Nhưng khi con người thực sự rơi vào trạng thái tuyệt vọng, thậm chí còn không thể rơi nước mắt.

 

Ta ngơ ngác Cố Thời Nghi đang nằm trong quan tài, chợt nghĩ, nếu nàng ấy có thể sống mắng mỏ ta là kẻ hung tợn như trước thì tốt biết mấy.

 

Cũng không biết có phải là do ta tưởng tượng ra hay không, khi thi thể nàng ấy, ta dường như nghe thấy Cố Thời Nghi đang ở bên tai ta chuyện.

 

Thanh âm của nàng rất nhỏ nhẹ và giữa từng cơn gió thổi đến, cảm giác lại càng bay bổng hơn.

 

Nàng ấy :

 

"Châu Vô Dạng à, ta thật sự đã chết rồi, ta không có lừa chàng."

 

"Đáng tiếc thật, lời hứa cùng chàng đi đến thành Toái Diệp, ta phải thất hứa rồi."

 

Ta vô thức quay đầu lại , chỉ có gió.

 

"Cố Thời Nghi."

 

Nếu nàng ấy thực sự có thể nghe thấy, liệu có phải có thể trả lời ta không?

 

“Nếu có kiếp sau thì đừng chạy trốn khỏi ta nữa, có không?”

 

Ta nghe nàng đáp rằng “Được.”

 

Nàng còn thêm:

 

"Nhưng kiếp này, chàng phải sống thật tốt rồi mới đến gặp ta đấy."

 

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...