6
【Nhắn tin không trả lời, tôi sắp đi đây, để cậu không còn thấy tôi nữa, cưỡi chiếc xe ba gác của tôi rời đi, bỏ luôn việc bảo vệ. Thế là xong, tôi hết hy vọng vào cậu rồi.】
Khoan đã, cái giọng điệu quen thuộc này…
Tôi run rẩy nhắn lại:
【Bạn là ai ?】
Đầu bên kia nổ tung, trực tiếp gọi thẳng đến cho tôi.
Tôi hoảng hốt chạy ra ngoài phòng KTV để bắt máy.
Giọng của thân như sấm nổ bên tai tôi:
“Chung Vãn Nghi! Bà đây mỗi ngày học đến nửa đêm, chỉ trông chờ vào tin nhắn của cậu để giải trí, thế mà cậu dám không gửi một tin nào?”
Tôi lắp bắp:
“Không phải, nghe tớ giải thích đã, tớ thật sự gửi tin nhắn mỗi ngày, mà…”
Bạn thân gào lên:
“Nhưng mà cái gì? Đừng với tôi là lúc tôi ôn thi cao học, cậu lén kết hôn với Hướng Tả đấy nhé!”
Trời đất ơi, không hổ danh là thân của tôi.
Lời chúc của chúng tôi dành cho nhau giống hệt nhau luôn.
Tôi muốn khóc không ra nước mắt, nửa ngày không nổi một lời.
Điện thoại bị ai đó giật lấy.
Lục Hành Châu cầm điện thoại, chậm rãi :
“Cô ấy không cố không nhắn tin cho cậu, chỉ là mấy tin nhắn đó cờ lại gửi hết cho tôi.”
Người đàn ông dựa vào khung cửa, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt như như không tôi.
Ánh đèn mờ mờ trong KTV rọi lên gương mặt , tạo thành những bóng sáng lập lòe, khiến đường nét trên gương mặt càng thêm sâu sắc.
Đôi mắt ấy đang chằm chằm vào tôi, đẹp đến mức có phần quá đáng.
Nhưng đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghĩ đến một chuyện:
Xong rồi, tất cả những tin nhắn đó đều gửi nhầm cho Lục Hành Châu.
Tôi ấy là trai mông cong da mịn, còn ấy yếu thận.
Tôi nhờ ấy gọi tám người mẫu nam.
Tôi bảo sẽ dùng 36D để an ủi ấy.
Vừa rồi, tôi còn ấy mặc quần thể thao màu xám là cố quyến rũ tôi.
… Trời ơi, tôi thà dùng quần thể thao màu xám để treo cổ còn hơn!
Thấy tôi im lặng, Lục Hành Châu khẽ , định gì đó.
Tôi không còn chút sĩ diện nào, giật lại điện thoại, quay người bỏ chạy.
Giây tiếp theo, cổ tay tôi bị ấy nắm lại.
Chỉ hơi dùng lực, tôi đã bị kéo vào lòng .
Hơi thở của lướt qua tai tôi, giọng trầm thấp quyến rũ vang lên:
“Chạy cái gì? Không phải em tối nay muốn tái hôn với tôi sao?”
Cánh cửa một phòng bao bên cạnh đột nhiên mở ra.
Một nhóm người say khướt tràn ra ngoài, mùi rượu nồng nặc, tay chân vung vẩy.
Lục Hành Châu nhíu mày, không thêm gì, chỉ ôm tôi vào lòng, dẫn tôi ra ngoài.
Thế là trong cơn mơ màng, tôi đã ngồi lên xe của .
Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng gió mơ hồ bên ngoài cửa sổ.
Tôi ngồi lách cách nhắn tin với thân “chính chủ”.
Cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân của mọi chuyện—
Con nhóc chết tiệt đó, báo sai một số trong số điện thoại của nó!
Và trùng hợp sao, số điện thoại báo nhầm chính là của Lục Hành Châu.
Thế là tôi lập tức trở nên vô cùng tự tin, chỉ trích thân:
【Tất cả là lỗi của cậu! Thi xong cao học phải gọi cho tôi tám mươi tám người mẫu nam để xin lỗi, đồng ý không?】
Bạn thân:
【Tôi thì đồng ý, cậu không sợ thầy Lục nhà cậu bắt quả tang rồi xử lý cậu một cách thô bạo à?】
Lục Hành Châu sao có thể thô bạo với tôi chứ.
Anh ấy lịch sự lắm mà.
Tôi đang thẹn thùng mơ mộng thì nghe thấy tiếng khẽ ho một cách không tự nhiên.
Chết tiệt, ấy lại thấy tin nhắn của tôi nữa sao?
Theo phản xạ, tôi nhét ngay điện thoại vào túi.
Có hơi ngượng ngùng, tôi quyết định chiếm thế chủ trước:
“Lục Hành Châu, về nước từ khi nào ? Sao không với tôi một tiếng?”
Lục Hành Châu nhàn nhạt đáp:
“Em đã chặn WeChat của tôi rồi.”
Tôi càng lúng túng hơn, liền chuyển chủ đề:
“À… chúng ta đang đi đâu đây?”
Lục Hành Châu :
“Đi tái hôn.”
Tôi suýt sặc nước, ho đến trời đất tối sầm.
Anh liếc tôi một cái, nhân lúc đèn đỏ dừng xe, rút một tờ giấy đưa cho tôi.
Tôi vừa ho vừa :
“Lục Hành Châu, cũng biết mà, tôi rất thích nhảm, mấy tin nhắn đó toàn là lời linh tinh thôi! Thật ra trong lòng tôi rất kính trọng và ngưỡng mộ .”
Người đàn ông rủ mi mắt, nhẹ giọng :
“Tôi không cần em kính trọng.”
Hả? Ý là gì?
Tôi thăm dò:
“… Chẳng lẽ muốn tôi bắt nạt ?”
Lục Hành Châu bị tôi chọc , khẽ búng trán tôi:
“Đầu óc em toàn chứa những thứ linh tinh gì thế?”
Tôi ấm ức co rúm trong ghế phụ, quyết định không thêm với nữa.
Đèn đỏ qua đi, đèn xanh bật sáng, xe tiếp tục chạy.
Đèn đường từng cột từng cột lướt qua cửa kính xe, cũng lướt qua gương mặt và sống mũi cao thẳng của , khiến đường nét của càng thêm nổi bật.
Tôi nuốt nước bọt.
Chết tiệt thật.
Rõ ràng ngũ quan không thay đổi, sao Lục Hành Châu bây giờ lại đẹp trai hoàn toàn khác với mấy năm trước chứ?
Đột nhiên nghe giọng vang lên:
“Đang nghĩ gì thế?”
Tôi yếu ớt đáp:
“Lục Hành Châu, xinh đẹp người Mỹ của có biết muốn tái hôn với tôi không?”
Người đàn ông ngẩn ra một chút, rồi :
“Cô ấy không biết.”
Tôi tức đến mức muốn nhảy dựng lên, lớn tiếng :
“Anh đúng là đồ cặn bã! Có rồi còn thả thính tôi!”
Lục Hành Châu bình thản :
“Vì tôi chưa từng có người Mỹ nào cả.”
Tôi hoàn toàn sững sờ:
“Hả? Nhưng tấm ảnh đăng trên Instagram, người đẹp đó là ai?”
Lục Hành Châu suy nghĩ một lúc, dở khóc dở :
“Đó là giáo sư hướng dẫn của tôi, bà ấy đã hơn năm mươi tuổi rồi. Nhưng nếu nghe em , bà ấy sẽ rất vui.”
Trời đất ơi.
Hơn năm mươi tuổi mà vẫn giữ dáng đẹp như !
Tôi thề phải đấu với những quý bà “trẻ mãi không già” này một phen!
Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm.
7
Lục Hành Châu nghiêng đầu, tập trung tôi:
“Nhưng mà em, trai của Chung Vãn Nghi, có biết em muốn tôi mặc vớ đen trong đêm tân hôn không?”
Tôi ngơ ngác đáp:
“Em gì có trai, hay giới thiệu cho em một người đi.”
Ánh mắt Lục Hành Châu lóe lên một chút, dò hỏi:
“Em và Giả Khoan…”
Tôi ngạc nhiên:
“Giả Khoan là ‘công chúa nhỏ’ nổi tiếng của học viện bọn em, không biết à?”
Lục Hành Châu sững lại một lúc, khép hờ mắt rồi chậm rãi nở nụ .
“Ừ, bây giờ thì tôi biết rồi.”
Sau khi rõ ràng về vụ nhầm lẫn số điện thoại,
Tôi không dám nhắn tin cho Lục Hành Châu nữa.
Ngược lại, thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho tôi:
【Hôm nay học viện tổ chức khám sức khỏe, bác sĩ đông y cơ thể tôi đặc biệt tốt.】
【Ngũ tạng lục phủ đều ổn, bao gồm cả thận.】
Vài ngày sau, gửi cho tôi một bài báo học thuật:
“Mối liên hệ giữa mông cong của người chồng và sự hài lòng của người vợ trong gia đình”.
Rồi lại vài ngày nữa, gửi một thông báo:
“Các cung Song Tử ý, tháng này chiêm tinh học chỉ ra rằng có cơ hội lớn tái hợp với người cũ!”
Tôi cầm điện thoại, không dám trả lời, thực sự không dám.
Lục Hành Châu bị nhập hồn sao?
Lại thêm vài ngày nữa, gửi tôi một đoạn video:
【Trang phục hôm nay, xin hãy chấm điểm.】
Trong video, mặc áo thun ngắn tay và quần short thể thao, tập thể dục.
Cánh tay đầy cơ bắp săn chắc, đôi chân rắn rỏi với các đường nét rõ ràng.
Khi giơ tay lên kéo căng cơ, vạt áo cũng kéo lên theo, để lộ phần cơ bụng căng nhẹ dưới ánh mặt trời.
Và đôi đường nhân ngư kéo dài từ eo xuống, đầy quyến rũ và gợi cảm.
Trời đất ơi!
Tuyệt phẩm!
Tôi đang định phóng to video để xem kỹ từng chi tiết.
Cùng lúc, cùng phòng đi ngang qua, hét lên:
“Vãn Nghi, cậu đang xem trang web đen gì đấy?”
Tôi vội tắt video, nghiêm túc :
“Đúng ! Web đen gửi cho tôi mấy thứ này để dụ dỗ tôi, tôi sẽ không mắc bẫy đâu!”
Nói rồi, tôi giả vờ đầy chính nghĩa, gõ vào khung tin nhắn hai chữ cái:
【TD】 (Từ chối nhận tin nhắn).
Vài phút sau, Lục Hành Châu xuất hiện ngay dưới ký túc xá của tôi.
Toát ra sát khí.
“Chung Vãn Nghi, ‘Từ chối nhận tin nhắn’ nghĩa là gì? Em nghĩ tôi là gì?”
Tôi nịnh nọt:
“Thầy Lục, tuy chúng ta từng có một đoạn cảm, dù sao thầy cũng là giáo viên của em, những bức ảnh… ấy…”
Lục Hành Châu nhướng mày, lạnh lùng hỏi:
“‘Ảnh ấy’?”
Tôi gượng:
“À không, ý em là những bức ảnh đẹp trai của thầy, không thích hợp để gửi cho em. Dù gì chúng ta đã chia tay rồi.”
Lục Hành Châu im lặng một lúc, thấp giọng :
“Sau này sẽ không gửi nữa.”
Nói xong, quay người bỏ đi.
Bóng lưng bị ánh hoàng hôn kéo dài,
Nhìn mà thấy có chút đơn và lạc lõng.
Bạn thấy sao?