Thầy Giáo Cấp Ba [...] – Chương 3

8

Sau đám cưới, tôi lại mặt dày đi nhờ xe Hàn Trừng.

Trong xe, đài phát nhạc đang bật một bài hát—Vịnh Alaska.

Vịnh Alaska là một trong chín vịnh nổi tiếng nhất thế giới, nước biển ở đó có hai màu riêng biệt.

Do chênh lệch về mật độ, hai dòng nước ấy vĩnh viễn không thể hòa một.

Cũng giống như một số mối quan hệ… cuối cùng vẫn không thể đi cùng nhau.

Ví dụ như… mối đơn phương âm thầm này của tôi.

Tôi chợt thất thần.

Hàn Trừng dường như nhận ra tôi có gì đó khác lạ, bèn trêu chọc:

“Tôi nhớ học Tần Chi lúc nào cũng mồm miệng lanh lợi, sao hôm nay lại trầm lặng ?”

Tôi lập tức đổi sắc mặt:

“Haizz… Tôi chỉ là thấy buồn thôi, nếu không phải vì thầy ngăn cấm sớm năm đó, thì bây giờ tôi đâu có FA như thế này?”

Hàn Trừng bật .

Tôi nhanh chóng nhân cơ hội đẩy mạnh chủ đề:

“Thầy Hàn, dù sao thì cả hai chúng ta cũng chưa có ai. Gia đình lại giục dữ lắm, hay là… chúng ta ghép đôi đi?”

Tôi khoanh tay, vẻ mặt đầy thích thú ấy:

“Nhân phẩm tốt, tính cách ổn, có thể đáng cũng có thể lạnh lùng, dễ phối hợp với mọi phong cách. Một lựa chọn hoàn hảo, thầy không muốn cân nhắc chút sao?”

Hàn Trừng tôi một lúc, rồi bật :

“Bạn học Tần Chi vẫn cứ bốc đồng như ngày nào, không sợ lặp lại vết xe đổ à?”

Tôi tự tin đáp:

“Té ở đâu thì đứng lên ở đó!”

Anh ấy bỗng chậm rãi :

“Có câu này, em đã từng nghe chưa—Một ngày thầy, cả đời cha.”

Tôi chớp mắt:

“Ồ, trùng hợp ghê, tôi thích kiểu trai bố hệ mà. Thầy lớn hơn tôi bảy tuổi, cũng không tính là quá già đâu.”

Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.

Cho đến khi một hồi chuông điện thoại dồn dập vỡ sự im lặng.

Anh ấy nghe máy xong, bỗng nhiên tăng tốc, phóng thẳng đến bệnh viện.

Đến nơi, lúc bước xuống xe, ấy mới chợt nhớ ra tôi vẫn còn ở trong xe.

“Xin lỗi, Tần Chi, tôi vội quá, quên mất em.”

Tôi vội vàng xua tay:

“Không sao, không sao, cứu người quan trọng hơn!”

Tôi luống cuống chạy theo ấy vào bệnh viện.

Một bác sĩ đang gì đó với ấy về chỉ số đột nhiên thay đổi.

Hàn Trừng ngồi xuống ghế bên ngoài phòng cấp cứu, hai tay ôm đầu, đầy lo lắng.

Tôi không biết phải an ủi ấy thế nào, chỉ có thể vài câu yếu ớt:

“Sẽ… sẽ không sao đâu.”

“Thầy Hàn… thầy đừng lo quá.”

Anh ấy thở dài, quay sang tôi, khóe môi gượng gạo nhếch lên thành một nụ yếu ớt:

“Ừ.”

Vào thời điểm này, ấy vẫn nhớ phải quan tâm đến cảm của người khác.

Anh ấy lúc nào cũng là một người dịu dàng như .

9

Khoảng một tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ thông báo hình đã ổn định, không có gì đáng ngại.

Hàn Trừng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi theo ấy vào phòng bệnh.

Trên giường là một người phụ nữ trung niên trông rất có khí chất, chỉ là sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt.

Khi thấy tôi đi cùng Hàn Trừng, trong mắt bà thoáng hiện vẻ ngạc nhiên:

“Tiểu Trừng, này là ai?”

Tôi mỉm chào:

“Cháu chào dì, cháu là Tần Chi.”

Bà ấy chớp mắt, vẻ mặt bỗng sáng lên:

“Ồ! Cháu chính là đã đi xem mắt với Tiểu Trừng vài ngày trước đây à? Tốt quá, dì vừa đã thích cháu rồi!”

Bà ấy gắng gượng tinh thần, kéo tay tôi, mỉm đánh giá.

Ở bên cạnh, Hàn Trừng nhắc nhở:

“Dì à, bác sĩ bảo dì phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Dì biết rồi, biết rồi, giờ dì ngủ ngay đây.”

Dì giả vờ tỏ vẻ đáng thương, rồi lại nhanh chóng quay sang ấy, ra lệnh:

“Hết nước nóng rồi, đi lấy giúp dì chút nước đi.”

Hàn Trừng bất lực , rồi đứng dậy ra ngoài.

“Dữ dữ, đây là lần đầu tiên sau bao năm Tiểu Trừng dẫn một đến thăm đấy. Xem ra nó rất thích cháu đấy.”

ấy tôi, đầy vui vẻ.

Nhưng mà tôi phải giải thích sao đây? Tôi chỉ là tiện đường thôi mà…

“Ờm… trước đây ấy… chưa từng có sao?”

Tôi tò mò muốn tìm hiểu một chút về lịch sử cảm của ấy.

“À, hồi còn đi học thì có quen một người, chia tay khi tốt nghiệp rồi. Sau đó dì bị suy thận, phải ghép thận, thằng bé dành hết thời gian để chăm sóc dì. Cũng là do dì đã lỡ dở nó…”

“Tiểu Trừng mất bố mẹ từ khi còn rất nhỏ, từ đó đến giờ nó sống cùng dì, cũng giống như con trai ruột của dì .”

Tôi sững người. Không ngờ Hàn Trừng lại có một quá khứ khiến người ta xót xa như .

“Dữ dữ, thực ra Tiểu Trừng là một người luôn suy nghĩ rất nhiều. Từ nhỏ nó đã hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải đau lòng. Dù không ra, dì biết, trong lòng nó luôn khao khát có một gia đình. Nếu cháu và nó có thể ở bên nhau, nó nhất định sẽ chăm sóc cháu thật tốt.”

“Dì chỉ mong cháu có thể nó vui vẻ một chút.”

Dì nắm chặt tay tôi, mắt rưng rưng.

Mũi tôi cay cay, khẽ mỉm gật đầu:

“Cháu sẽ .”

Lúc này, Hàn Trừng cầm bình nước nóng từ ngoài bước vào, hai chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu.

“Dì thích Tiểu Chi quá, chuyện với con bé hơi lâu rồi. Được rồi, trả lại cho con đây.”

“Dữ dữ, có thời gian nhớ ghé nhà dì chơi nha.”

Tôi mỉm đáp lại:

“Vâng, dì mau chóng khỏe lại, lúc đó cháu sẽ đến thăm dì.”

“Được , vui vẻ là hết bệnh ngay thôi!”

Hàn Trừng tiễn tôi ra khỏi bệnh viện.

Anh ấy có vẻ đang suy nghĩ gì đó, chỉ lặng lẽ tôi, hồi lâu vẫn không gì.

“Tần Chi, hôm nay cảm ơn em.”

“Trời ơi, thầy Hàn khách sáo quá. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngày trước em cho thầy biết bao phiền toái mà còn chưa kịp lời cảm ơn nữa.”

Hồi cấp ba, tôi đúng là đứa học trò nổi loạn khiến ấy đau đầu không ít.

Hàn Trừng thoáng ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Tần Chi, thực ra tôi là một người rất khô khan, lại lớn hơn em nhiều tuổi, từng là giáo viên của em…”

Tôi lập tức cắt ngang:

“Thầy Hàn, không cần phải từ chối người ta theo cách uyển chuyển như thế đâu…”

Anh ấy khẽ ho một tiếng, rồi nghiêm túc :

“Ý tôi là… nếu em không ngại, chúng ta có thể thử xem sao.”

“Không ngại, không ngại!”

Tôi vội vã đáp ngay.

Do dự dù chỉ một giây, cũng giống như không tôn trọng ấy .

Cũng bởi vì tôi sợ… sợ ấy sẽ đổi ý.

Tôi biết ấy chủ yếu vì muốn gia đình yên tâm, tôi cũng biết ấy không hề có cảm gì với tôi.

Nhưng tôi vốn là kiểu người không chịu từ bỏ khi chưa thử một lần.

Hơn nữa… đây là người tôi đã thích suốt bảy năm trời.

10

Đêm hôm đó, tôi phấn khích đến mức không ngủ nổi.

“A a a a a, tôi sắp có người rồi!!!”

Không nhịn , tôi gửi tin nhắn khoe với thân.

Cô ấy trả lời:

“Thương chàng đó, chắc kiếp trước xui tận mạng.“

Tôi nhắn lại:

“Kệ cậu, lần này là đích thực rồi!“

Tôi cảm giác mình bắt đầu mắc chứng đương mù quáng rồi.

Hôm sau, tôi lại không nhịn mà tìm ấy học hỏi kinh nghiệm đương.

Với một người FA từ trong trứng nước như tôi, về cơ bản là mù tịt trong chuyện cảm.

Tôi xuống nhà định lấy xe đi, vừa đến chiếc Beetle hồng của mình thì cứng đờ người.

Chiếc xe bị khóa cứng ngắc!

Cái quái gì đây?

Tên thanh tra giao thông ngớ ngẩn nào chuyện này ?!

Tôi tức giận đi vòng vòng quanh xe, định gọi điện khiếu nại thì bỗng có một giọng vang lên sau lưng:

“Tần Chi, đây là xe của em à?”

Ngẩng đầu lên, người mặc cảnh phục kia chẳng phải là… Hà Xán sao?!

“Hà Xán, cậu bên quản lý đô thị rồi à? Đừng với tớ là… cái khóa xe này là do cậu đấy nhé?”

“Ờm… xe cậu đậu sai quy định…” Cậu ta gãi đầu giải thích.

Tôi cạn lời:

“Cậu… cậu đúng là người chính trực, tận tâm, hoàn toàn không có người!”

Tôi nghiến răng, nở một nụ đầy oán hận.

“Ờ thì… đóng xong, tớ sẽ liên hệ mở khóa cho cậu.” Cậu ta gượng.

“Tớ đang vội đi đây, ông tướng ạ…” Tôi chán nản.

“Cậu đi đâu? Tớ đưa cậu đi.”

Thôi thì…

Thế là, tôi ngồi xe cảnh sát đến nhà thân.

Cô ấy vừa ra cửa đã trố mắt:

“Trời đất ơi! Tần Chi, cậu đặt xe Didi mà gọi cả xe cảnh sát luôn hả?!”

“Haizz… thấy cái ông to xác mặc cảnh phục kia không? Bạn cấp ba của tớ đấy…”

Tôi bất lực giải thích.

Cô ấy lập tức quét mắt một vòng:

“Nhìn cũng không tệ nha, cơ bắp cuồn cuộn!”

Tôi vội kéo nàng có suy nghĩ lệch hướng này vào nhà.

11

Sau khi kể hết chuyện của mình, thân tôi không thể kiềm chế cảm .

“A a a a! Đối tượng hẹn hò của cậu chính là giáo viên mà cậu từng thầm thích á?!”

“Mau vào việc ngay đi Tần Chi! Năm đó ta cậu đứng, giờ cậu có thể ta quỳ lên bàn giặt đồ rồi! Trời ơi, quá đỉnh!”

“Nhưng mà… ấy không thích tớ, ấy chỉ hẹn hò với tớ để gia đình yên tâm thôi…”

Tôi mất hết tinh thần.

“Hơn nữa, ấy từng là thầy giáo của tớ, ấy là người rất chính trực…”

Bạn thân của tôi hờ hững phẩy tay:

“Chuyện đó thì sao? Giờ cậu đâu còn là học sinh nữa, chẳng lẽ luật pháp quy định không giáo viên cũ à?”

“Còn nữa, Tần Chi, cậu có thể tranh đấu một chút không? Lúc nào cũng miệng lưỡi sắc bén, đến lúc cần thì lại nhát cáy?”

Tôi bị trúng tim đen, không phản bác nổi.

“Vậy… tớ phải sao?”

Bạn thân tôi vỗ vai tôi đầy khí thế:

“Bắt lấy ta đi, chị em! Tin vào sức hấp dẫn của bản thân, tán tỉnh ta! Chủ xuất kích!”

“Đặc biệt là những va chạm nhỏ cờ! Đàn ông rất dễ rung vì những khoảnh khắc như , nhất là với một người lâu rồi không ai như ta!”

Nghe xong câu này, tôi cảm thấy như ngộ ra chân lý, chẳng khác nào tiết kiệm mười cuốn sách về !

Nhưng vấn đề là… tôi chẳng có cơ hội nào cả!

Ngoài việc thỉnh thoảng đưa ấy đến bệnh viện, nơi ấy hay lui tới nhất chính là thư viện!

Anh ấy lúc nào cũng chăm vào những cuốn sách dày cộp về lịch sử văn học, trong khi tôi đã đổi mấy quyển tiểu thuyết ngôn mà vẫn chưa hết buồn chán.

Cuối cùng, tôi lén lút lấy điện thoại ra chơi game.

Mới vừa bắt đầu vào trận, một giọng trầm thấp cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

“Hết chuyện rồi à?”

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của ấy, theo phản xạ giấu điện thoại ra sau lưng.

“Không… không có!”

Cảm giác bị giáo viên chủ nhiệm tóm sống lại ùa về.

Nhớ lại hồi cấp ba, tôi lén chơi game trong lớp, bị Hàn Trừng bắt gặp.

Anh ấy thẳng tay đặt điện thoại của tôi lên bàn giáo viên, xoay màn hình về phía tôi.

Và tôi cứ thế mắt trân trân bản thân bị đồng đội chửi, bị cả team tiêu diệt, rồi bị tố cáo và bị cấm thi đấu…

Nhưng bây giờ tôi đã tốt nghiệp rồi mà!!!

Tôi còn sợ cái quái gì chứ?!

“Ờ thì… đúng là có hơi chán thật…”

Ai mà đi hẹn hò rồi cày thư viện suốt ngày chứ!

Hơn nữa, tôi còn là một kẻ mang tâm tư thầm kín!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...