Hà Nhạn Minh và Cận Thận Chi ngồi ở hai bên ghế sô pha đơn, không gì, ánh đèn trần chiếu xuống người họ càng thêm lạnh lẽo. Ngoại trừ Hà Kiều, gần như tất cả mọi người đều có mặt. Hà Uyển Ngâm đang do dự có nên vào hay không thì giọng mẹ Hà đột nhiên vang lên: “Vừa hay con bé về rồi, chi bằng chúng ta hỏi xem nó nghĩ thế nào.”
Mẹ Hà liếc Hà Uyển Ngâm, sắc mặt không mấy dễ chịu: “Hà Uyển Ngâm, theo hôn ước mà hai nhà Cận - Hà đã định trước đây, vị hôn thê của Thận Chi phải là Kiều Kiều.” Nghe , Hà Uyển Ngâm đã hiểu ý bà. Cảm giác như có một cục bông nghẹn ở cổ họng, không phải nỗi đau xé lòng, mà là sự ngột ngạt đến khó thở. Mẹ đã từng thương như , có thứ gì tốt cũng đều dành cho .
Mẹ Hà liếc Hà Uyển Ngâm, sắc mặt không mấy dễ chịu: “Hà Uyển Ngâm, theo hôn ước mà hai nhà Cận - Hà đã định trước đây, vị hôn thê của Thận Chi phải là Kiều Kiều.” Nghe , Hà Uyển Ngâm đã hiểu ý bà. Cảm giác như có một cục bông nghẹn ở cổ họng, không phải nỗi đau xé lòng, mà là sự ngột ngạt đến khó thở. Mẹ đã từng thương như , có thứ gì tốt cũng đều dành cho .
Nhưng sau khi Hà Kiều trở về, của mẹ bỗng chốc biến mất, như chưa từng tồn tại. Thấy không gì, mẹ Hà càng thêm khó chịu: “Con đã cướp đi hai mươi ba năm cuộc sống sung sướng của con ruột tôi, lẽ nào bây giờ còn muốn cướp cả vị hôn phu của nó nữa sao?” Hà Nhạn Minh Hà Uyển Ngâm với vẻ mặt phức tạp: “Uyển Ngâm, người không thể tham lam. Chỉ cần nhường Cận Thận Chi cho Kiều Kiều, những cầu khác của em, nhà họ Hà sẽ cố gắng đáp ứng.” Mặc kệ áp lực từ mọi người trong nhà họ Hà, Hà Uyển Ngâm chỉ về phía một người, người đàn ông mà đã từ nhỏ đến lớn. Kiếp trước, vì Cận Thận Chi nhất định sẽ cưới nên đã từ chối đề nghị của nhà họ Hà. Nhưng sau khi kết hôn với Cận Thận Chi, luôn lưỡng lự giữa và Hà Kiều. Từ đau khổ đến tuyệt vọng, giờ đây đã quen rồi. Hà Uyển Ngâm cụp mắt khẽ, đã có quyết định. Cô phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Cận Thận Chi, tháo chiếc vòng Phật trên cổ tay, tín vật đính hôn, đưa cho . “Cận Thận Chi, cảm ơn đã chăm sóc em trước đây.” “Em bằng lòng để trở thành chồng của Kiều Kiều, trở thành… em rể của em.”
Bạn thấy sao?