🍏 Chương 1
Lúc nương mang thai ta, phụ thân qua đời khi đang tại chức, thúc bá trong tộc tranh đoạt gia sản náo loạn ầm ĩ.
Nương ta không biết phải sao cộng thêm đau lòng quá độ khi mang thai, bà chỉ có thể trở về nhà ngoại ở ngoại thành sinh sống.
Tại đó, ta quen Vệ Thư.
Nhà hắn và nhà ông ngoại chỉ cách nhau một bức tường.
Hắn trèo lên tường hái quả rơi xuống trúng đầu ta.
“Tại hạ lỗ mãng nương bị th/ươ/ng, thành thật xin lỗi.”
Hắn nhảy xuống chắp tay liên tục.
Ta ngồi xổm dưới đất ôm đầu khóc lóc om sòm.
Hắn vừa đưa tay ra đã bị tỷ ta nghe thấy tiếng chạy ra xem quát không cho chạm.
Tỷ kéo ta ra sau lưng, hung dữ lườm vị khách không mời mà trèo tường vào sân.
Ba đứa trẻ con bắt chước người lớn, một người khiển trách một người xin lỗi.
Một đứa vừa khóc vừa thò người ra đồng ý.
Sau đó, người nhà hắn qua đón hắn về.
Phụ mẫu hắn không thấy, chỉ có mấy người hầu trong nhà hắn tươi mang theo rất nhiều đồ tới nhà ta tạ lỗi.
Ta và tỷ tưởng hắn là một tiểu thiếu gia bị chiều hư, chỉ cảm thấy hắn là thanh gỗ mục không thể khắc nữa.
Sau này mới biết, hắn là hoàng tử.
“Nương nương”.
Thanh Liên chải đầu cho ta, nhỏ nhẹ.
“Phi tử mới nhập cung hôm nay tới bái kiến, nô tỳ đã chuẩn bị xong quà theo lời dặn của người rồi ạ”.
“Ừ’.
Ta mở mắt khuôn mặt trong gương đồng.
Mày mắt như tranh, dung mạo đẹp đẽ tựa ngọc, một khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Chỉ là tinh thần mỏi mệt gương mặt này không còn tươi sáng nữa.
“Thanh Liên, ta lại già thêm rồi”.
“Nương nương mới có 25 tuổi, sao mà già chứ”.
Có lẽ Thanh Liên thấy ta chưa tin lại thêm.
“Mỹ nhân khắp cung cũng không sánh bằng một nửa của nương nương”.
Ta tự giễu, rút phắt trâm Ngũ Phượng từ trên đầu ném xuống bàn trang điểm.
Lực ném mạnh đến nỗi viên hồng ngọc khảm trên mắt phượng rơi ra ngoài.
“Nếu cục Thượng Phục còn đưa trâm phượng đến nữa thì vứt luôn đi”.
“Ta chỉ là quý phi mà thôi, không xứng đeo những vật như ”.
Bạn thấy sao?