Đan Tiểu Nghiên chậm rãi rảo bước trên con đường nhộn nhịp của thành phố. Đám chìm trong không gian suy nghĩ của chính mình, cứ vô thức bước đi mặc cho tiếng ồn ào xe cộ của đường phố.
Mùa đông năm nay rất lạnh, dù cho Đan Tiểu Nghiên có đi thật chậm đi chăng nữa, gió vẫn thổi hắt vào người .
Sau một lúc thất thần, bước đi trong vô thức mới chợt hoàn hồn. Ý thức nếu mình còn chậm chạp như này mãi có lẽ sẽ đông cứng mất.
******
Về đến nhà Đan Tiểu Nghiên đang chăm xếp đồ khi nãy mua ở siêu thị vào tủ lạnh, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt ngang sự tập trung của .1
Là Dương Tư Minh gọi!
Đan Tiểu Nghiên đóng cửa tủ lạnh vào rồi nhanh chóng cầm lấy điện thoại nghe máy. Đầu dây bên kia không đợi mở lời trước mà vội vã cất tiếng.
“ Cho hỏi có phải là Đan Tiểu Nghiên không?”
Là giọng của một người phụ nữ. Đan Tiểu Nghiên hơi bất ngờ tưởng mình nhầm tên, khi lại xác định đây là số của mới đáp lại.
“Đúng tôi là Đan Tiểu Nghiên…”
Cô cảm thấy có dự cảm không lành.
“ Tôi là y tá của Bệnh viện A, bệnh nhân Dương vừa đưa tới đây trong trạng hôn mê mong đến thủ tục nhập viện cho bệnh nhân!”
Cô y tá nhanh nhẹn rồi xin phép cúp máy.
Đan Tiểu Nghe nghe xong những lời vừa rồi có chút lo lắng, chạy lại ghế sofa cầm chiếc áo khoác vừa lúc nãy đi từ ngoài về mặc vào rồi lao nhanh xuống sảnh.
Cô bắt vội một chiếc taxi rồi không quên giục bác tài đi nhanh đến bệnh viện.
*****
Tại bệnh viện thành phố A
Đan Tiểu Nghiên đi đến hỏi y tá phòng mà Dương Tư Minh đang nằm. Sau khi y tá chỉ đường rất nhanh đã đến phòng của .
Vừa bước vào trong, đập vào mắt là hình ảnh của Dương Tư Minh chân đang bị bó bột một bên, đầu bị cuốn băng gạc vào không khỏi thương xót.
Khuôn mặt điển trai đấy dù có vài vết xước cũng không cho nó hết hoàn mỹ. Anh đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở liền ngước mắt lên .
Cô thấy thì không khỏi bàng hoàng vì vừa nãy y tá đã kể với là bị tai nạn xe. Một người luôn cẩn trọng mọi thứ như sao lại có thể như thế . Đan Tiểu Nghiên đi đến chỗ giường của rồi ngồi xuống.
Dương Tư Minh thấy vẻ mặt sốt sắng của không nhịn mà bất , cho Đan Tiểu Nghiên tưởng bị đập đầu nên ngu người rồi không.
Cô một hồi rồi hỏi vì sao lại thành ra như thế này. Nhưng chỉ nhận lại sự im lặng, biết không muốn nên đổi chủ đề hỏi còn đau ở đâu không.
“Có rất đau!”1
Anh thản nhiên trả lời còn không quên nét mặt nhăn nhó.
“Đau chỗ nào, để em gọi y tá.”
Cô thấy như liền không khỏi lo sợ. Đang định chạy đi gọi y tá đến thì bị Dương Tư Phong kéo tay lại, mất đà ngã về phía .
“Á.”
Cô hốt hoảng trừng mắt hắn. Đã bị như rồi mà vẫn thừa sức trêu . Cô đẩy hắn ra rồi ngồi dậy.
“Anh đói rồi.”
Anh với đôi mắt long lanh như một đứa trẻ khiến không khỏi phì .
“Anh muốn ăn gì để em đi mua.”
Cô vui vẻ, quay qua cầm lấy ly nước đưa cho uống.
“Mỳ Vằn Thắn!”1
Không chần chờ gì ra món mà ăn nhung nhớ bây giờ. Cô nghe xong cũng cảm thấy thèm món ăn quê nhà nên nhanh chóng chạy đi mua.
“Khoan đã.”
Dương Tư Minh vội vã gọi lại. Anh không hiểu sao có thể không suy nghĩ gì mà chạy ra ngoài giữa cái thời tiết buốt giá này nữa.
Nghe thấy gọi lại quay lại về phòng thắc mắc hỏi.
“Thiếu gì nữa sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Dương Tư Minh, cau mày khó hiểu.
“Bộ em định cứ chạy đi mua, vào thời tiết này sao?!”
Anh cáu gắt trừng mắt , Đan Tiểu Nghiên mà cứ chạy đi chạy lại như thế sợ rằng sẽ lăn ra ốm mất! như càng không nỡ.
Bạn thấy sao?