Thất Tình Muốn Đi [...] – Chương 5

Tô Nhu Nhu cũng mù tịt, tức đến nghẹn lời, chỉ biết lắc đầu.

Cô ta không dám một câu, sợ mở miệng cũng nuốt ngay một miếng “đặc sản”.

Sáng hôm sau, tôi ăn uống no nê, tinh thần sảng khoái mới đi tìm đôi cẩu nam nữ đó để tính sổ.

Vừa thấy tôi, Lâm Nhất Tinh lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt đầy cảm giả tạo:

“Nam Nam, xin lỗi, tất cả là do con tiện nhân Tô Nhu Nhu quyến rũ !

“Lúc đó bị ma quỷ ám ảnh nhất thời thôi, thề từ nay về sau sẽ không như thế nữa.

“Nam Nam, tha cho đi, sẽ sống tốt với em suốt đời.”

Tôi hắn bằng ánh mắt nửa nửa khinh bỉ, dùng mũi giày chạm vào mặt hắn:

“Anh vừa ăn phân à?

“Gớm chết đi .”

Mặt Lâm Nhất Tinh lập tức biến sắc, nhớ đến cảnh hiện tại hắn vẫn cố nuốt nhục, nịnh nọt:

“Nam Nam, nghĩ lại cảm ba năm của tụi mình đi, đâu có tệ với em phải không?

“Chỉ là lỡ sai một lần, cũng đâu đến mức không thể tha thứ, đúng không?

“Anh xin lỗi em, từ giờ sẽ trâu ngựa chuộc lỗi với em.

“Nam Nam, thật lòng em, về thành rồi tụi mình cưới nhau, không?”

Tôi tên khốn đang ra sức đổ trách nhiệm kia, chỉ muốn tát cho bản thân mấy cái.

Tôi mù mới từng định cưới cái thứ như !

Thấy tôi không đáp, Lâm Nhất Tinh bắt đầu nổi nóng:

“Diệp Tri Nam, tôi chẳng lẽ không có trách nhiệm?

“Cô rõ ràng chỉ là con nhà quê, lại dám lừa tôi rằng mình là tiểu thư nhà họ Diệp!

“Cô không có tiền thì đừng màu như có, tôi lãng phí bao nhiêu thanh xuân.

“Tôi bán chỉ là muốn lấy lại một ít tổn thất tuổi trẻ thôi, tính ra vẫn còn rẻ cho đó!

“Mà có bán đâu, gì căng?

“Giờ tôi không tính chuyện lừa tôi, cũng đừng tính chuyện tôi bán , là huề cả làng.

“Thả tôi ra đi, sau này tôi cũng không đòi bồi thường gì nữa đâu!”

Lâm Nhất Tinh càng càng hùng hồn, cuối cùng còn bày ra dáng vẻ “người cao thượng” khiến tôi phải biết ơn hắn mới ghê chứ!

Tôi đúng là lần đầu chứng kiến sự trơ trẽn và giảo hoạt đỉnh cao của hắn, suýt nữa thì vỗ tay khen hay.

Thấy tôi đứng dậy, bắt đầu đảo mắt tìm đồ, hắn tưởng tôi mềm lòng, mặt mũi hí hửng, càng thêm đắc ý.

Tôi đi một vòng quanh sân nhà Lý, cuối cùng cũng tìm một cái muôi gỗ to đùng ở góc tường.

Tôi đeo khẩu trang, mang găng tay, lặng lẽ múc một xô phân đầy, bê đến cạnh Lâm Nhất Tinh.

【Diệp Tri Nam tính trời?!】

【Cảnh báo: đây là một bộ truyện “nặng mùi”, không khuyến khích đọc khi đang ăn.】

Tôi múc một muôi phân đầy, dí sát vào miệng Lâm Nhất Tinh, tươi rói:

“Hôm qua mồm miệng phun phân tôi đã muốn thử nghiệm một lần cho sinh rồi.

“Hôm nay, cuối cùng cũng có dịp hiện thực hóa giấc mơ.”

“Lâm Nhất Tinh, tôi hỏi gì, trả lời nấy, không thì… hiểu rồi đó.”

Lâm Nhất Tinh thoáng qua cái xô cạnh mình, mặt tái mét, vội vàng gật đầu lia lịa.

“Từ khi nào và Tô Nhu Nhu bắt đầu qua lại với nhau?”

Hắn lập tức phủi sạch:

“Là Tô Nhu Nhu dụ dỗ tôi!

“Nam Nam, em tin đi, từ đầu đến cuối trong lòng chỉ có mỗi em thôi!”

Tôi cau mày, múc một muôi phân nhét thẳng vào miệng hắn.

“Đừng nhảm.”

Lâm Nhất Tinh ra sức lùi lại, tay chân hắn bị trói chặt, chẳng thể né tránh, thế là phải nuốt trọn một muỗng.

Tôi dùng mũi giày đè lên miệng hắn, ép hắn nuốt xuống.

“Anh thích ăn phân à? Đây là hàng tươi mới, không hóa chất, giàu… đạm lắm đó.”

Tô Nhu Nhu tôi như đang kẻ điên, sợ hãi co rúm người lại.

Tôi liếc ta một cái, lạnh nhạt :

“Tôi xử lý Lâm Nhất Tinh trước, tranh thủ ngồi đó suy nghĩ cho kỹ.

“Lát nữa tôi hỏi, nếu câu trả lời không khiến tôi hài lòng… cũng sẽ tặng một combo phân heo.

“Ở đây không thiếu gì, chỉ thiếu người dám ăn thôi.”

Lâm Nhất Tinh mãi mới nín nôn , hai mắt đỏ ngầu đầy oán hận tôi.

Tôi không nghi ngờ gì, nếu giờ tôi tháo trói cho hắn, hắn sẽ tôi không chớp mắt.

Đáng tiếc giờ hắn là cá nằm trên thớt, tôi thích thái sao là việc của tôi.

Hắn không phục? Vậy thì cứ tiếp tục ấm ức đi.

Tôi lặp lại câu hỏi:

“Lâm Nhất Tinh, mày bắt đầu qua lại với Tô Nhu Nhu từ khi nào?”

Hắn ấp úng:

“Là… gần đây?”

Tôi nhếch môi lạnh:

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...