Tô Nhu Nhu liếc mắt ta, rồi cúi xuống sát tai tôi, giọng lạnh tanh:
“Diệp Tri Nam, tao hận không thể cào nát cái mặt của mày sớm hơn.
“Xem mày còn dụ dỗ Lâm Nhất Tinh thế nào nữa.
“Chỉ vì hắn mày vẫn còn giá trị nên tao mới nhịn đến bây giờ.
“Giờ thì mày hết giá trị rồi, tao cũng không ngại thật với mày.
“Người Lâm Nhất Tinh là tao, bọn tao vẫn luôn bên nhau.
“Còn mày, là kẻ thứ ba chen chân suốt ba năm mà không hề hay biết.
“Mày đúng là vừa mù vừa ngu vừa đần!”
Tôi bật chua chát. Ừ, tôi mù, tôi ngu, tôi đần thật đấy.
Không thì sao tôi lại đối xử tốt với hai người như ?
Không thì sao tôi lại không ra bộ mặt thú tính ẩn sau lớp vỏ người của các người?
Lâm Nhất Tinh trở lại, mặt mày hớn hở, ôm eo Tô Nhu Nhu :
“Lát nữa lão già kia sẽ lái xe đến đón hàng.
“Xong xuôi vụ này, chúng ta về lĩnh thưởng từ vé số.
“Lúc đó có tiền rồi, muốn gì mà chẳng có!”
“Cuối cùng cũng không cần sắc mặt con tiện này nữa!”
Tô Nhu Nhu vẫn thấy chưa hả giận, lại chạy tới đá tôi thêm mấy cái.
Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, mặt đầy vẻ tủi nhục và đau đớn, nghẹn ngào hỏi họ:
“Lâm Nhất Tinh, Tô Nhu Nhu, tôi đã đối xử với các người chưa đủ tốt sao?
Tại sao lại đối xử với tôi như ?”
Lâm Nhất Tinh bật lạnh, ánh mắt đầy hung hãn:
“Tốt với tôi á?
“Nếu thật sự tốt thì nên đưa hết tiền cho tôi!
“Bạn đại học của tôi người ta đều tự khởi nghiệp, ông chủ hết rồi, chỉ có tôi là vẫn phải cắm đầu !
“Tôi bao nhiêu lần là tôi muốn khởi nghiệp, muốn lớn, còn thì sao? Cứ viện hết lý do này đến lý do khác, nhất định không chịu đưa tiền!
“Nói trắng ra, Diệp Tri Nam, xem thường tôi!
“Bây giờ là lúc phải trả giá, là báo ứng của , là do tự chuốc lấy!”
Tôi hoàn toàn không ngờ lý do ta hận tôi lại là chuyện đó!
Tôi từng ngăn cản ta khởi nghiệp vì bản kế hoạch mà ta đưa tôi xem chỉ như bài văn tiểu học — không có chút khả thi nào.
Tôi sợ nếu ta thất bại sẽ đả kích đến lòng tự trọng của mình.
Tuy không đầu tư cho ta, công việc hiện tại là do tôi nhờ mối quan hệ mới xin cho ta.
Chứ với cái tính khí đụng đâu chuyện đó của ta, thì đến giai đoạn thử việc cũng không qua nổi.
Tôi đâu ngờ sự bảo vệ của tôi, lại trở thành lý do để ta căm ghét.
Tôi quay sang Tô Nhu Nhu.
Ánh mắt của ta đầy căm hận, như muốn lột da róc xương tôi ra từng mảnh.
Thấy tôi khó hiểu mình, ta khẩy:
“Diệp Tri Nam, mày thật sự không biết vì sao tao ghét mày à?
“Khi nhà tao sản, tao đã từng đến nhờ mày giúp đỡ, mà mày không giúp!
“Chúng ta đều là con , sao tao từ nhỏ đã bị bố mẹ đánh mắng, còn mày thì sống như công chúa?
“Mày tưởng tao không biết lý do mày cho tao tiền là gì à?
“Chẳng phải mày đang dùng tiền để nhục mạ tao, để tỏ ra mình là người tốt sao?
“Nếu mày thật sự muốn giúp tao, thì nên tự giác mua nhà mua xe cho tao, chứ không phải lần nào tao mở miệng xin cái gì mày mới đưa!
“Diệp Tri Nam, mày đúng là đạo đức giả đến mức tao buồn nôn!”
Tôi nghẹn họng.
Thật không ngờ, tôi lại đi giúp hai con sói trắng mắt!
Bình luận bay lúc này hoàn toàn đồng cảm với tôi:
【Trời đất, lần đầu tiên tôi thấy có người trắng trợn bào chữa cho sự phản bội mà nghe “trong sáng” đến !】
【Lâm Nhất Tinh và Tô Nhu Nhu tôi cạn lời thật sự.】
【Cho người ta tiền mà cũng sai à? Diệp Tri Nam, qua đây nè tôi nguyện để ném tiền vào mặt tôi đấy!】
【Mà khoan, có ai nhớ là Diệp Tri Nam sắp bị bán đi không?!】
Bình luận lập tức lặng thinh.
Tôi cũng bắt đầu tò mò: người mua tôi rốt cuộc là ai?
Cho đến khi một ông lão gầy trơ xương, cưỡi con lừa già cà tàng chạy đến từ đằng xa.
Bốn mắt nhau, tất cả đều sững người tại chỗ.
Bạn thấy sao?