Kỳ nghỉ lễ Đoan Ngọ, nhỏ thân bảo thất , rủ tôi và trai cùng đi du lịch.
Tôi đành phải hoàn vé xe về quê.
Thế khi đang thu dọn hành lý, tôi lại thấy một loạt bình luận bay hiện lên trước mắt:
【Diệp Tri Nam, đừng đi! Bạn trai với nhỏ thân đã lén lút qua lại với nhau rồi.】
【Chuyến đi này là cái bẫy, bọn họ định bán vào làng Lương Sơn vợ cho mấy gã độc thân già.】
【Bạn trai vừa ăn cắp vé số trúng thưởng của , hai đứa họ định chiếm hết tài sản của !】
Vừa thấy hai chữ “làng Lương Sơn”, tôi khẩy.
Vậy chẳng phải vừa khéo? Tôi có thể nhân cơ hội về quê thăm nhà miễn phí.
Đã thì tốt, nếu hai kẻ khốn đó định giở trò ngay trên đất của tôi, tôi đây nhất định sẽ tiễn cả hai vào nhà đá “ăn cơm miễn phí, ở phòng tập thể”.
1
Đọc rõ những dòng bình luận trước mặt, tôi giữ vẻ mặt bình thản, quay sang thân và trai.
Một người là trai tôi quen suốt ba năm.
Một người là thân đã ở cạnh tôi hơn mười năm.
Tôi thật sự không biết có nên tin những dòng bình luận kia hay không.
Tô Nhu Nhu – thân – thấy tôi đờ người, đưa cho tôi một ly nước:
“Dọn đồ mệt rồi đúng không? Uống miếng nước đi.”
Tôi vừa nhận ly nước, còn chưa kịp uống thì bình luận đã cuồn cuộn tràn ra:
【Diệp Tri Nam, đừng uống! Trong nước có thuốc mê!】
【Uống xong nhắm mắt mở ra là đã bị đưa thẳng đến làng Lương Sơn rồi!】
Tay tôi run lên, cả ly nước lập tức đổ hết xuống đất.
Tô Nhu Nhu lườm tôi một cái, rồi nhanh chóng quay đi rót ly khác:
“Nam Nam à, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà đến ly nước cũng cầm không vững?
“Uống mau đi.”
Nói rồi ta dúi ly nước vào sát miệng tôi.
Tôi để ý thấy môi ta mím chặt đầy căng thẳng, ánh mắt thì lóe lên tia tính toán như thể âm mưu sắp thành công.
Tôi cúi đầu ly nước — trên bề mặt vẫn còn vài hạt bột trắng chưa tan hết.
Tô Nhu Nhu thấy tôi mãi chưa uống, bắt đầu sốt ruột:
“Diệp Tri Nam, cậu đúng là kiểu tiểu thư sống trong nhung lụa, uống ly nước cũng bắt người ta phải hầu hạ.”
Trước đây tôi cứ tưởng ta như chỉ vì thân thiết, là giỡn thôi.
Hôm nay tôi mới nhận ra, trong giọng điệu của ta toàn là ác ý mỉa mai.
Tôi đưa tay nhận ly nước, vừa định gì thì đúng lúc trai tôi — Lâm Nhất Tinh — mồ hôi đầm đìa chạy tới định bê hành lý giúp tôi xuống lầu.
Tôi thấy liền đưa ly nước cho ta, dịu dàng :
“Anh xem, mồ hôi nhễ nhại rồi kìa.
“Uống chút nước nghỉ ngơi đi.”
Lâm Nhất Tinh ngoác miệng, để lộ hàm răng trắng bóng, trông vẫn giữ dáng vẻ hiền lành chất phác như mọi khi:
“Nam Nam của chúng ta đúng là tâm lý nhất quả đất.
“Việc hạnh phúc nhất đời chính là theo đuổi em .”
Tôi bộ ngại ngùng cúi đầu, khóe mắt liếc thấy Tô Nhu Nhu đang ra sức nháy mắt ra hiệu với ta.
Đáng tiếc là Lâm Nhất Tinh hoàn toàn không để ý, nhận ly nước rồi uống cạn một hơi.
Tô Nhu Nhu tức đến mức trừng mắt ta, vẻ mặt như “hận không thể đánh tỉnh”.
Lâm Nhất Tinh thì gãi đầu ngu ngơ, không hiểu gì.
Không bao lâu sau, ta bảo mình thấy buồn ngủ, còn chưa kịp dứt câu thì đã lăn ra ghế salon, ngủ say như chết.
Lúc này, tôi cuối cùng cũng tin những gì mấy dòng bình luận kia .
Tôi đá đá Lâm Nhất Tinh, thấy ta chẳng có phản ứng gì, đành áy náy quay sang với Tô Nhu Nhu:
“Nhất Tinh chắc do hôm qua mệt quá nên ngủ mê rồi, gọi mãi không tỉnh.
Hay là… mai mình đi nha?”
“Không !”
Tô Nhu Nhu đột ngột hét lên, khiến tôi giật bắn cả người.
Thấy tôi bị dọa sợ, ta lập tức dịu giọng, giải thích:
“Nam Nam à, hay mình dìu Nhất Tinh lên xe ngủ đi. Khách sạn và vé tham quan đều đặt hết rồi, giờ mà đổi thì sợ đến nơi không có chỗ ở luôn đó.”
Tôi khó xử Lâm Nhất Tinh đang nằm vật ra đó.
Tô Nhu Nhu vội vàng kéo tay tôi, bắt đầu nũng nịu:
“Nam Nam, cậu là thân nhất của mình mà…
Mình thất rồi, chẳng lẽ cậu nỡ để mình thất vọng sao?
Hơn nữa, đâu phải không mang Nhất Tinh theo, lát nữa ấy tỉnh dậy thấy phong cảnh dọc đường, chắc chắn sẽ cảm lắm.”
Tô Nhu Nhu biết rõ, mỗi lần ta nũng là tôi mềm lòng. Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi và ta phải tốn không ít sức lực mới khiêng Lâm Nhất Tinh lên xe.
Tô Nhu Nhu thở phì phò, bất ngờ hỏi:
“Nam Nam, sao dạo này thể lực cậu tốt dữ ?
Cậu không thở dốc tí nào luôn á!”
Bạn thấy sao?