Có người trong nhóm không mấy muốn chân tay:
“Đều là người lớn cả rồi, ấy thật sự có thể lạc đường à? Hơn nữa trời tối thế này, tìm kiểu gì? Hay là chờ thêm một lúc, biết đâu ấy tự về?”
Chờ?
Họ không biết đêm trên núi lạnh đến thế nào sao?
Tôi lười tranh luận, trực tiếp bước đi. Trần An vừa thúc giục vừa theo sát phía sau, mãi đến khi nhóm người kia lần lượt nối gót.
Tìm hơn một tiếng đồng hồ, vẫn không thấy người, lại tìm một cuốn sổ ghi chép các hình ảnh tinh vân.
Mở ra xem sơ qua, tôi phát hiện các tinh vân bên trong đều thích nơi chụp và ngày chụp.
Trùng hợp thay, ngày ghi là ngày sinh nhật tôi.
Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra đây không phải ngẫu nhiên, bởi cả cuốn sổ, tất cả 20 trang, đều là ảnh tinh vân chụp ở các đài thiên văn khác nhau, đều vào đúng ngày sinh nhật tôi.
Đây là quà dành tặng tôi.
Thật ra, có rất nhiều người theo đuổi tôi, tôi luôn không mấy quan tâm. Đến khi thấy cuốn sổ này, tôi mới cảm giác hình như có chút thú vị.
Chủ nhân của nó, dường như là một người đáng .
Tôi lật đến trang đầu tiên, muốn xem tên người tặng, trên đó chỉ viết hai chữ “MM”.
Bên cạnh một khẽ thốt lên “A!”, tôi quay đầu , hỏi:
“Cô biết đây là của ai không?”
Cô ấy chớp mắt, đôi má ửng đỏ, gật đầu:
“Là, là của tôi.”
Hóa ra ấy tên Mạnh Linh.
Sau này, ấy tỏ với tôi, tôi bỗng nghĩ đến cuốn sổ tinh vân kia.
Có lẽ ở bên ấy sẽ rất thú vị.
Cô nhỏ như Mạnh Linh rất nhiều tâm tư, từ avatar đôi, quần áo đôi, đến những kế hoạch hẹn hò. Cô ấy dường như không biết mệt mỏi.
Tôi không mấy hứng thú với những chuyện này, nghĩ rằng đương có lẽ đều như , nên cứ để ấy .
Thế càng về sau, tôi nhận ra ấy không giống như tôi nghĩ.
Cô ấy không còn hứng thú với thiên văn, mà dành nhiều thời gian hơn cho việc mua sắm, chơi game, và kéo tôi vào những hoạt mà tôi chẳng thích.
Thậm chí, mỗi khi trò chuyện, chúng tôi thường xuyên không chung tần số.
Cuối cùng, tôi đề nghị chia tay. Cô ấy khóc không ngừng.
Tôi nghĩ, có lẽ lỗi là ở tôi. Ban đầu chỉ vì một cuốn sổ tinh vân mà chấp nhận mối quan hệ này, quả thật quá vội vàng.
Tôi đáng lẽ phải rất thích ấy, lại không .
Cô ấy đề nghị tạm thời không công khai chia tay, chờ đến khi cả hai đều tìm người thích hợp hơn, đồng thời cầu rằng là ấy chủ chia tay, để giữ thể diện.
Tôi đồng ý.
Hôm đó, đúng ngày chúng tôi chia tay, cũng là ngày giỗ của ông nội.
Tôi nhớ lại lời hứa khi xưa, rằng sẽ đưa mình thích về gặp ông, cuối cùng, tôi không .
Không ngờ lại bị người khác bắt gặp.
Cô ấy cột tóc đuôi ngựa, có vẻ hơi bối rối, ngồi xuống cạnh tôi, khẽ đưa qua một túi khăn giấy.
Tôi không gì, ánh mắt ấy, không hiểu sao, lại có chút quen thuộc.
“Tô Diểu Diểu?” Cái tên này bỗng dưng hiện lên trong đầu.
Cô ấy dường như hơi lo lắng, mím môi, giọng không mấy tự nhiên:
“Nghe tuyển thẳng lên cao học B Đại? Chúc mừng .”
Cô nhỏ này thật buồn , chuyện từ nửa năm trước, giờ mới chúc mừng?
Tôi nâng cốc cùng ấy.
“Cảm ơn.”
Lần gặp lại ấy sau đó là ở B Đại.
Cô ấy thực sự thi đỗ cao học ở đây.
Tôi biết ấy thích tôi, dù ấy chưa từng tỏ .
Tôi không muốn ấy chịu thiệt, không muốn ấy phải một người không biết cách như tôi.
Nhưng sao ấy cố chấp thế nhỉ? Nói gì cũng không nghe, sang tôi bằng đôi mắt đen láy khiến tôi không thể một lời nào nặng nề.
Làm sao để ấy hết hy vọng đây?
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định nhân ngày sinh nhật, cố không xuất hiện đúng giờ, mang theo mùi rượu trở về rất muộn.
Không ngờ ấy vẫn chờ suốt cả ngày.
Khi tôi nhận quà, đầu ngón tay lạnh buốt của ấy chạm vào tay tôi, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có sai không.
Sau đó, tôi mở cuốn album.
Cô ấy nhẹ nhàng mỉm , giọng rất khẽ vì đứng lâu và quá lạnh:
“Sinh nhật vui vẻ, Giản Đình Vân.”
Lý trí của tôi bỗng chốc bị đánh vỡ.
Tôi muốn hôn ấy.
Sau khi ở bên nhau, tôi mới phát hiện, ấy còn ngoan ngoãn hơn tôi nghĩ.
Ban đầu tôi nghĩ điều này thật tuyệt, dần dần, tôi phát hiện ra một điều chẳng hề ổn.
Cô ấy không bao giờ đòi hỏi thay ảnh đại diện đôi.
Cô ấy không bao giờ cầu tôi phải báo cáo hành tung.
Khi có những khác tỏ với tôi, ấy cũng không giận, không ghen.
Cô ấy giống như một miếng bông mềm mại, mãi mãi dịu dàng, chẳng gì có thể chạm vào .
Cảm của tôi ngày càng trở nên khó chịu.
Tôi không muốn lặp lại một mối sai lầm như lần trước, hình bây giờ còn tệ hơn. Tệ đến mức tôi cảm thấy mọi thứ dường như đang mất kiểm soát.
Cô ấy đã từng hai lần đề nghị công khai mối quan hệ, tôi từ chối.
Trước đây, chỉ vì ngầm đồng ý để Mạnh Linh công khai, cuối cùng ra đủ thứ phiền toái, bị bàn tán khắp nơi.
Tôi không muốn đi vào vết xe đổ.
Tôi nghĩ, đợi sau khi tốt nghiệp, đưa ấy về ra mắt gia đình, lúc đó hẵng công khai cũng chưa muộn.
Khi Mạnh Linh sẽ quay về, tôi cảm giác càng ngày càng rõ ràng về điều mà mình mơ hồ nhận ra trong lòng. Cô ấy cần tôi đến đón ở sân bay, rồi sẽ giải thích rõ mọi chuyện.
Nhưng còn chưa kịp nghe ấy , tôi đã phát hiện Diểu Diểu không nhận cuộc gọi của tôi nữa.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội vàng chạy đi tìm ấy.
Tôi không ngờ, ấy lại chia tay.
Càng không ngờ, ấy lại quyết tâm rời đi như .
Tôi dường như đã đánh mất ấy.
Nhưng tôi không thể để mất ấy.
Cái gã đồng nghiệp của ấy thật khiến người ta chướng mắt, ánh mắt cứ như dán chặt lên người ấy.
Nhưng ngay cả tư cách để tức giận, tôi cũng không có.
Cô ấy thật xinh đẹp.
Tối hôm đó, tôi đứng dưới lầu nhà ấy cho đến tận rạng sáng, cũng là chín tiếng.
Hình như , tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khi tôi trở về, Mạnh Linh đã đứng chờ trước cửa.
“Tô Diểu Diểu, đừng loạn nữa.”
“Cô vừa gì với Diểu Diểu?”
Cô ấy hoảng hốt thu điện thoại lại, lảng tránh ánh mắt của tôi rồi vội vàng rời đi.
Đầu tôi đau nhói, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất—tôi phải tìm Diểu Diểu giải thích rõ ràng.
Nếu không, tôi thực sự không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Khi ấy thích tôi, là thật lòng thích.
Khi ấy dứt khoát rời đi, cũng tuyệt đến mức không còn lối quay lại.
Tôi không còn cách nào, chỉ có thể nhờ Trần An giúp.
Mạnh Linh liên tục lấy cớ “cuốn sách ảnh tinh vân” để liên lạc với tôi.
Thật đúng lúc, tôi cũng muốn nhân cơ hội này rõ mọi chuyện.
Tôi phải sao để Tô Diểu Diểu hiểu rằng, ngay cả tôi cũng vừa nhận ra, tôi thích ấy hơn cả những gì tôi từng nghĩ.
Điện thoại reo lên, nhỏ đang mải mê xem phim đá chân tôi một cái:
“Nhìn giúp em xem ai nhắn tin đấy.”
Tôi cầm điện thoại lên, không nhịn mà lạnh:
“Chu Ninh, cái gã này vẫn chưa từ bỏ à.”
Cô ấy cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên:
“Ồ?”
Tôi giật lấy chiếc máy tính bảng của ấy:
“Rốt cuộc khi nào thì công khai?”
Cô ấy nghiêng đầu nghĩ ngợi:
“Bây giờ không hợp lắm nhỉ?”
Tôi bế ấy lên khỏi ghế sofa:
“Bây giờ, ngay lập tức, ra cục dân chính!”
Tối hôm đó, trở về nhà, tôi cứ cầm điện thoại mãi, chỉnh tới chỉnh lui ánh sáng và bố cục.
Hai cuốn sổ đỏ xếp chồng lên nhau, chụp góc nào cũng đẹp rực rỡ.
Chỉ là câu văn để đăng…
“Chỉ viết mỗi chữ ‘công khai’ thì qua loa quá.” Tôi cau mày không hài lòng.
Cô nhỏ nghĩ một chút, lại đặt thêm cuốn sách ảnh tinh vân và cuốn album vào.
“Thế này, chưa?”
Tôi kéo ấy vào lòng, nắm lấy tay ấy, đánh từng chữ từng chữ:
“Cuốn sách này là của , sổ đỏ này cũng là của , cả áng mây này, cũng là của .”
Tôi từng nghĩ rằng mình là một đám mây phiêu lãng mãi mãi, cuối cùng, chỉ vì ấy mà dừng lại.
(Hoàn thành toàn văn)
Bạn thấy sao?