Thất Tình Ký – Chương 4

“Cậu còn dám tôi?” Dương Vũ bĩu môi, lẩm bẩm:

“Ngày trước ta ốm, cậu bỏ hết mọi việc để chăm sóc, đến bà tiên ốc sên cũng không bằng cậu. Giờ thì hay rồi——”

“Đó gọi là tỉnh ngộ.”

Dương Vũ đột nhiên dừng tác, cảm khái tôi:

“Không chỉ Giản Đình Vân, ngay cả tôi cũng không hiểu nổi. Cậu từng thích ta đến thế, giờ sao không là không luôn? Anh ta còn bảo đã không quay lại với Mạnh Linh rồi mà.”

Dương Vũ có vẻ tiếc nuối thay cho tôi.

Tôi im lặng một lúc lâu.

“Thật ra đó không phải điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là—Dương Vũ, ấy chưa bao giờ chọn tôi một cách dứt khoát.”

Tôi theo đuổi hai năm, hẹn hò một năm, tổng cộng ba năm, chưa từng khiến trái tim ấm lên.

Ban đầu tôi luôn nghĩ, chỉ cần tôi đủ nhiều, cuối cùng cũng sẽ đáp lại.

Nhưng tôi đã sai.

Tình là thứ không thể lý lẽ.

Khi chia tay với Mạnh Linh, rơi nước mắt. Nhưng khi chia tay tôi, thậm chí còn không giữ lại một câu.

Tôi từng muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng , hóa ra chỉ là một giấc mơ hão huyền.

11

Sáng hôm sau, vừa đến công ty, tôi phát hiện trên bàn việc có một bó hoa cát tường.

Không hề có tên người gửi.

“Ai gửi ?”

Tôi vừa hỏi, vừa theo bản năng sang chỗ của Chu Ninh, ấy chưa tới.

Một nữ đồng nghiệp nháy mắt với tôi, chỉ tay lên trên:

“Hình như là chàng đẹp trai tầng 31 gửi đó.”

???

Giản Đình Vân lại định gì đây? Anh ấy còn chưa thấy đủ ồn ào hôm qua sao?

Đồng nghiệp không nhịn hỏi:

“Diểu Diểu, ấy thực sự đang theo đuổi cậu sao?”

Tôi: “…”

Tôi muốn vứt bó hoa đó đi, lại hơi do dự. Cát tường là loài hoa tôi thích nhất.

Hơn nữa, với tính cách của Giản Đình Vân, nếu đã quyết tâm gì, không ai có thể ngăn cản .

Hôm nay tôi vứt hoa đi, có lẽ sẽ ra những chuyện còn phiền phức hơn nữa.

… Cứ để đấy , thời gian trôi qua, sẽ tự biết dừng lại.

Nhìn bó hoa cát tường, tôi bỗng ngẩn người.

Không ngờ lần đầu tiên tặng tôi hoa, lại là sau khi chúng tôi chia tay.

Càng không ngờ hơn, lại chọn đúng loài hoa tôi thích.

Tôi chưa bao giờ với điều này, chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Điện thoại báo tin tức: Tối thứ Bảy tuần này sẽ có mưa sao băng Sư Tử.

Tôi thấy khá hứng thú, nhắn tin cho Dương Vũ:

“Chúng ta đi xem nhé?”

Cô ấy gửi lại một biểu tượng khóc lóc:

“Hôm đó tôi có sự kiện của nhãn hàng, chắc không đi cùng cậu , hu hu!”

Tôi hơi tiếc, cũng hiểu chuyện này là bất khả kháng.

“Không sao, tôi sẽ hỏi xem có ai khác muốn đi không.”

Tôi mở danh bạ, một hồi lâu mà vẫn không tìm ai thích hợp.

Lúc còn ở Đại học A, tôi có nhóm chung sở thích trong câu lạc bộ thiên văn, sau khi tốt nghiệp, ai nấy đều bận rộn với công việc riêng. Giờ mà rủ, chắc khó có ai thu xếp .

“Diểu Diểu?” Chu Ninh không biết đã đến từ lúc nào:

“Thứ Bảy này đi xem phim không? Nghe bộ phim mới ra rất hay.”

Tôi lắc đầu:

“Nhưng hôm đó có mưa sao băng.”

“Hả?” Chu Ninh hơi ngạc nhiên, sau đó nhẹ:

“Chuyện đó chắc sẽ có livestream mà. Không xem trực tiếp thì coi lại bản ghi hình cũng !”

Tôi thoáng im lặng, không biết gì thêm, chỉ đành viện cớ hôm đó có kế hoạch khác để từ chối khéo.

Cứ nghĩ không còn hy vọng, nửa tiếng sau, nhóm chat cũ của câu lạc bộ thiên văn đột nhiên có người chuyển tiếp bài viết về mưa sao băng.

“Thứ Bảy này có ai muốn đi đài thiên văn Tử Tinh không?”

Đài thiên văn này nằm ở vùng ngoại ô, cách hơn một giờ lái xe. Thời đại học, chúng tôi từng tổ chức đi ngắm sao ở đây. Đó là nơi tuyệt vời nhất để xem mưa sao băng.

Người nhắn là chủ tịch cũ của câu lạc bộ, một người nhiệt , hòa đồng và rất mến.

Anh ấy vừa mở lời, lập tức có người hưởng ứng:

“Đi đi đi! Cơ hội hiếm có, nhất định phải xem!”

“Tiếc quá, mình đang bận công tác xa, không thể tham gia cùng mọi người rồi.”

“Cho mình tham gia với! À, Giản ca có đi không?”

Tôi bỗng căng thẳng.

Giản Đình Vân dường như đang bận, mãi sau mới trả lời:

“Hôm đó tôi có việc, không đi .”

Mọi người tỏ vẻ tiếc nuối, rồi lại quay sang trò chuyện về những kỷ niệm cũ.

Tôi chen vào một câu:

“Tôi rảnh, đi.”

Chủ tịch cũ đáp lại bằng một biểu tượng “OK”, sau đó nhanh chóng bị những lời trò chuyện khác cuốn đi.

12

Những ngày tiếp theo, bó hoa của Giản Đình Vân vẫn xuất hiện trên bàn việc của tôi một cách đúng giờ.

Tất cả mọi người trong công ty đều biết đang theo đuổi tôi.

Dù tôi cũng không chắc đây có coi là “theo đuổi” hay không.

Anh nhắn tin, tôi xem xong thì xóa, hầu như không trả lời.

Tình cờ gặp trong thang máy, tôi chỉ gật đầu chào theo phép lịch sự.

Dương Vũ bó hoa tôi lại mang về nhà, không nhịn hỏi:

“Diểu Diểu, ta định tặng hoa đến bao giờ ? Nhà mình sắp không đủ lọ cắm hoa rồi!”

“Chắc sắp bỏ cuộc thôi.” Tôi trấn an ấy.

Tính cách của Giản Đình Vân vốn kiêu ngạo. Tôi không tin có thể kiên trì mãi một việc mà không nhận lại chút hồi đáp nào.

Lòng tự tôn của chắc chắn không cho phép thế.

Dương Vũ chống cằm thở dài:

“Nếu ta hiểu ra sớm hơn, thì đã không cần cố gắng đến mức này.”

Tôi không quan tâm lắm, vì tôi đang bận chuẩn bị cho chuyến đi xem mưa sao băng ngày mai.

Chiều hôm sau, Trần An lái xe đến đón tôi. Vì đường lên đài thiên văn không dễ đi, nên thuận tiện đón tôi theo.

Nhận sự giúp đỡ, tất nhiên tôi phải cảm ơn bằng những lời khen ngợi:

“Cảm ơn rất nhiều! Chủ tịch đại nhân vẫn luôn là siêu nhân trong mọi việc!”

Trần An lớn:

“Chuyện nhỏ thôi, khách sáo gì.”

Tôi lắc đầu:

“Đương nhiên phải cảm ơn rồi. Ngày trước cũng giúp tôi nhiều lắm. Nhớ lần đầu chúng ta tổ chức đi ngắm sao, tôi không cẩn thận lạc mất đoàn, ngồi đợi mãi. Nếu không có dẫn người quay lại tìm, chắc tôi đã phải ở trên núi cả đêm.”

Khi đó đã vào cuối thu, trời rất lạnh. Nếu thật sự phải ở lại một mình cả đêm, hậu quả sẽ rất tệ.

Trần An đáp:

“Cậu chuyện đó à? Haha, thực ra lúc đó”

Anh chưa hết thì phía sau xe bỗng vang lên một tiếng lớn, cả xe rung lên, rồi bắt đầu mất kiểm soát!

Tôi hoảng sợ, nắm chặt dây an toàn.

May mắn thay, Trần An phản ứng nhanh, đạp phanh và xoay vô lăng, cuối cùng xe cũng dừng lại an toàn.

Anh nhíu mày, xuống kiểm tra hình:

“Ch,et tiệt, nổ lốp rồi?”

Tôi cũng xuống xe, quanh.

Đây là vùng ngoại ô, rất hoang vắng, xung quanh chỉ có chiếc xe của chúng tôi trên đường.

“Đừng lo, tôi gọi người đến giúp.” Trần An dường như lo tôi sợ hãi, lên tiếng trấn an.

Tôi gật đầu.

Nghĩ rằng sẽ phải đợi lâu, chưa đầy 15 phút sau, một chiếc xe đã lao tới.

Điều quan trọng hơn là—chiếc xe này trông rất quen!

Nhìn Giản Đình Vân vội vã bước ra từ trong xe, tôi ngây người.

Anh sải bước đến trước mặt tôi, kéo tôi vào lòng.

“Diểu Diểu, em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

13

Nhịp tim nóng bỏng vang lên, khiến đầu óc tôi như đơ cứng, mãi lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại.

Chuyện này là sao?

Sao Giản Đình Vân lại đến đây? Lại còn nhanh như !

“Yên tâm đi! Cô ấy không sao cả!”

Trần An đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy bất lực:

“Đúng là có quên mất em, sao không hỏi xem tôi có sao không?”

Giản Đình Vân hơi lùi lại, vẫn nắm lấy tay tôi, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân một lượt, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy lời của Trần An, nghiêng đầu liếc :

“Cậu có bị gãy tay gãy chân đâu, chẳng phải vẫn ổn sao?”

Trần An: “…”

Nhìn hai người bọn họ, cuối cùng tôi cũng mơ hồ đoán ra điều gì đó.

“Chủ tịch, đã biết trước ấy sẽ đến, đúng không?”

Trần An lộ vẻ lúng túng, ho khan một tiếng.

“À, chuyện này ra thì dài. Lúc đầu, Đình Vân đúng là không định đến, vì ấy có cuộc họp phải tham gia. Nhưng sau đó cuộc họp bị hủy, nên ấy quyết định ghé qua. Tôi vốn định để mọi người gặp nhau ở đài thiên văn, tạo bất ngờ cho cả nhóm mà…”

Bất ngờ? Đúng hơn là kinh hãi.

Tôi cố gắng phớt lờ cảm giác nóng rực từ cổ tay mình, định quay người rời đi.

Nhưng lời muốn ra vẫn kẹt lại, khi tôi xung quanh, thấy rõ thực tại—đây là nơi đồng không mông quạnh, tôi ngoài đi cùng Giản Đình Vân ra, không còn lựa chọn nào khác.

Khi chúng tôi đến đài thiên văn, những người khác đã có mặt đầy đủ.

Thấy Giản Đình Vân xuất hiện, tất cả đều tỏ ra bất ngờ, vừa vừa chào hỏi.

Họ là những người tinh ý, rất nhanh đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa tôi và .

“Diểu Diểu, qua đây xem.”

Giản Đình Vân vẫy tay gọi tôi, ngay lập tức thu hút không ít ánh mắt.

Một người dè dặt hỏi:

“Đình ca, và Diểu Diểu… đang quen nhau à?”

Lời vừa thốt ra, cả nhóm lập tức rơi vào yên lặng khó xử.

Các thành viên câu lạc bộ đều quen biết Mạnh Linh, biết từng là của Giản Đình Vân và cả chuyện họ đã chia tay.

Nhưng sau khi tôi và Giản Đình Vân cùng đến Đại học B, liên lạc giữa chúng tôi với họ giảm đi đáng kể, nên họ không biết tôi và đã từng hẹn hò.

Ồ, bây giờ thì là chia tay rồi.

Tôi định phủ nhận ngay, không ngờ Giản Đình Vân và tôi lại đồng thanh lên tiếng.

“Không.”

“Đang theo đuổi.”

Mọi người: “…”

Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến tâm trạng tôi xáo mãi không yên.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể ép mình tập trung vào cơn mưa sao băng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...