Thất Ôn Báo Phục – Chương 6

11

 

“Kỳ Kỳ.” Thanh âm của cha có chút yếu ớt, giọng hơi hàn, trong mắt thoáng có ánh nước, “Ta nhớ mẹ con.”

 

Biểu hoài niệm trên khuôn mặt ông ta không giống giả bộ, “Ta… có lỗi với bà ấy.”

 

Hận ý quay cuồng trong ngực, tôi phủ nhận không chút do dự, “Những lời này đã quá muộn rồi. Mẹ tôi sẽ không tha thứ cho ông!”

 

Dường như ông ta khiếp sợ trước sự thay đổi thái độ của tôi, rõ ràng là con thường ngày ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc này lại ngỗ nghịch với ông ta.

 

“Kỳ Kỳ, con…” Lời còn chưa hết, ông ta đã ho không ngừng, trên tay thoáng có vết máu chói mắt.

 

“Cha, ông biết không? Mẹ đã tự sát, là tự sát đó! Bà ấy đã sớm biết ông ngoại với Ôn Như Vân! Là ông, là các người, đã chết mẹ tôi! Bây giờ ông có tư cách gì để nhắc tới bà ấy? Ông xứng sao?! Con trai quan trọng đến thế sao?! Vì sinh con trai, ông đã ép chết bà ấy!” Tôi giống một Thần Chết đang giơ cao lưỡi liềm phán tội cha mình.

 

Ông ta trợn mắt há miệng tôi, quên cả việc lau đi vết máu trên khóe miệng. Ông ta bị hận ý của tôi dọa đến sửng sốt.

 

Tôi quay đầu điện tâm đồ ngày càng hỗn loạn, tốt bụng thêm, “Cha à, ông có biết vì sao ông vẫn không có con trai không?”

 

“Bởi vì…” Tôi lộ ra một nụ quỷ dị, “Cốc nước tôi rót cho ông mỗi ngày, đều bỏ thêm một loại thuốc. Uống nhiều, sẽ vô sinh, đời này, ông vĩnh viễn không thể có con trai! Không phải do Ôn Như Vân không biết sinh con, là ông vô dụng!”

 

Ông ta nằm nơi đó, đôi môi mấp máy, dường như không tin vào tai mình.

 

Sắc mặt ông ta dần biến hóa, lửa giận trong mắt cao đến ngút trời.

 

“Đừng tôi như , thuốc đó chính là thuốc mẹ dùng để chữa bệnh.” Tôi căm hận , “Gossypol, trị niêm mạc tử cung mỏng, cũng khiến nam giới vô sinh. Nếu ông thực sự từng quan tâm đến bà ấy, sao có thể không biết?! Đây chính là sự trừng mẹ tôi dành cho ông!”

 

Cha tôi càng thêm tức giận, vươn cánh cánh tay run rẩy chỉ vào tôi, hổn hển mắng, “Mày… Mày… đúng là… bất hiếu!”

 

“Sao ? Cha còn muốn đánh tôi thêm một trận sao? Vậy ông cũng phải đứng lên mới có thể tính tiếp.”

 

“Mày… Mày…”

 

Cuối cùng, tay ông ta vô lực rũ xuống, điện tâm đồ hiện ra một đường thẳng băng.

 

Tôi thoát lực dựa vào bức tường phía sau, từ từ trượt xuống đất, vùi đầu vào đầu gối, khóc nức nở.

 

Mẹ, mẹ có thể yên nghỉ rồi.

 

Những người mẹ, đều đã bị báo ứng.

 

Chính con cũng như .

 

12

 

Xử lý xong hậu sự của cha, tôi nhờ Hứa Hành Chu dùng toàn bộ tài sản cha để lại cho tôi để lập lên một quỹ từ thiện dưới danh nghĩa của mẹ, trợ giúp cho những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn muốn đến trường.

 

Khuôn mặt luôn thong dong bình tĩnh của xuất hiện một vết nứt hiếm hoi, kỳ quái hỏi tôi, rốt cuộc có biết đã từ bỏ bao nhiêu tiền không?

 

“Không quan trọng, tôi không hứng thú với kinh doanh trong công ty, số bất sản mẹ để lại cũng đủ để tôi sung sướng thêm vài kiếp rồi.”

 

Hai câu mẹ thường khi còn sống vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí tôi:

 

[Cuộc sống mỗi người khác nhau, người nghèo có cách sống của người nghèo, người giàu có cuộc sống của người giàu.]

 

[Kỳ Kỳ, đừng quá quan tâm đến tiền bạc, quá bận rộn vì tiền chỉ là bận rộn vô ích. Đừng vì tiền mà đánh mất bản thân mình.]

 

Tôi rũ mắt ra ngoài cửa sổ, thành thị này hoa lệ náo nhiệt, người đi người tới ồn ã xô bồ, không vì bất kỳ ai mà dừng lại, “Tôi chỉ không muốn mẹ bị thế gian quên lãng.”

 

“Cô xác định chưa?” Anh lại hỏi một lần nữa.

 

“Ừm.”

 

Anh mỉm , “Nếu Ôn Như Vân biết nhất định sẽ tức đến phát điên mất. Những thứ ta tính toán lâu như mà không đạt , lại chỉ vì một câu của mà tặng hết cho người ngoài.”

 

“Cô ta? Nghe vì không muốn bị khởi tố nên ta đã ký vào đơn ly hôn.” Tôi thuận miệng hỏi lại, giống như vừa nghe chuyện , “Cô ta cứ trả nợ cho em trai xong đã.”

 

“Giao cho tôi, tôi sẽ giúp xử lý.” Hứa Hành Chu ngừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra, “Cô… còn tính toán gì khác không? Có phải… muốn rời đi nơi này không?”

 

Tôi không phủ nhận, bước tới bên máy pha cà phê rót một ly cà phê nóng, giữ trong hai bàn tay, “Tôi đã nhận lời mời của Hội Chữ thập đỏ quốc tế, sẽ đến biên giới chữa bệnh cho mọi người.”

 

Anh hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại, “Nhất định phải đi sao? Sẽ rất nguy hiểm.”

 

“Vậy thì sao?”

 

Giống như hạ định quyết tâm, ngẩng đầu, đôi con ngươi sâu thẳm chạm vào đáy mắt tôi, ánh mắt nóng bỏng chân thành, “Kỳ Kỳ, tôi sẽ đi với .”

 

Tôi không né tránh ánh mắt của , đi đến bên , khẽ một tiếng, đưa cho ly cà phê trong tay mình, “Anh có dám uống không? Đồ uống tôi pha?”

 

Anh nhận lấy cốc cà phê không chút do dự, một hơi uống cạn.

 

Sau đó, ôm lấy eo tôi, mạnh mẽ hôn xuống.

 

HOÀN

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...