Thất Ôn Báo Phục – Chương 4

7

 

Mẹ tôi đã mất, Ôn Như Vân gả vào nhà họ Cố như ước nguyện.

 

Đăng ký vào một trường đại học trong thành phố, tôi vẫn thường xuyên về nhà như cũ.

 

Tôi thản nhiên cha tôi và ta ngọt ngào thân mật, thi thoảng còn nhắc nhở ta về thói quen và sở thích của cha.

 

Cha tôi càng thêm vui vẻ, ông ta không ngờ tôi và Ôn Như Vân hòa thuận như , cao hứng , “Kỳ Kỳ, con đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện hơn nhiều.”

 

Tôi cúi đầu mím môi, ngữ khí có chút tang thương, “Cha, con chỉ còn cha là người thân, cha vui là rồi.”

 

Cha tôi cảm khái một chút, đưa cho tôi một chiếc hộp, “Quà chúc mừng con đỗ đại học, lúc trước quên đưa cho con.”

 

Là một chiếc dây chuyền đầu rắn của Bvlgari.

 

Tôi chỉ cảm thấy buồn , những thứ thế này tặng cho Ôn Như Vân xem chừng càng phù hợp hơn đi?

 

Nhưng lời ra khỏi miệng lại là, “Cảm ơn cha! Cha tốt với con quá!”

 

Tôi khoa trương ôm chầm lấy ông ta, còn hôn lên má ông ta một cái.

 

Ông ta lớn, tôi thuận tiện bưng cho ông ta tách trà mới pha, “Cha, cha không mua cho chị Như Vân… dì Như Vân món quà gì sao? Con có thể đỗ lại học, phần lớn công lao là nhờ dì ấy!”

 

Ông ta uống trà, ngữ khí cũng không tốt lắm, “Để sau đi, tặng ấy, không chừng lại mang về cho em trong nhà.”

 

Lúc này Ôn Như Vân không có nhà, ông cha già cũng lười che giấu sự chán ghét với nhà họ Ôn.

 

Đặc biệt là đứa em trai Ôn Cương vô dụng của ta.

 

Cha tôi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ông ta không thể hiểu vì sao trên đời lại có một người ham ăn lười , lòng tham không đáy như , còn hút máu chị như một lẽ đương nhiên.

 

Qua một thời gian, thái độ của cha tôi cũng ảnh hưởng tới Ôn Như Vân.

 

Có lần tôi ở trên tầng nghe thấy ta mắng em đến xin tiền không chút do dự, “Đã lớn đến rồi, tìm một công việc đàng hoàng mà đi chứ! Đừng có chơi bời lêu lổng nữa!”

 

Ôn Cương trừng mắt, hắn chẳng thông minh bao nhiêu, tính cách lại không nhỏ, hận nhất là chuyện người khác coi thường hắn, “Ôn Như Vân! Mày tưởng mày gả vào hào môn là rất giỏi chắc?! Nếu không có rể, ai cho mày đứng đây vênh mặt hất hàm với tao? Còn không phải bán mông nuôi miệng sao? Mày tưởng mày thanh cao đàng hoàng lắm chắc?”

 

“Mày!” Ôn Như Vân tức giận đến trắng mặt, chỉ tay ra cửa, “Mày cút ngay cho tao!”

 

“Cút thì cút! Có tiền thì giỏi lắm chắc?!” Ông Cương nổi giận đá cửa bỏ đi.

 

Thấy hắn rời đi, tôi tính toán thời gian, xuất hiện trên băng ghế trong tiểu khu.

 

Chờ hắn đến gần, tôi ngẩng đầu chào hỏi, “Anh Cương, đi sớm sao?”

 

Hắn liếc tôi một cái, ậm ừ một tiếng coi như câu trả lời.

 

Tôi lướt iPad, vô , “Oa, số tiền này cũng quá dễ kiếm đi!”

 

Hắn quả nhiên dừng bước, vội vàng chạy đến bên cạnh tôi.

 

Tôi kích che màn hình, dáng vẻ sợ người khác phát hiện bí mật.

 

“Kỳ Kỳ!” Hắn có chút tức giận hô.

 

“Anh Cương? Không phải đã đi rồi sao?” Tôi bộ kinh ngạc hắn.

 

“Tôi đều nghe thấy rồi!” Hắn không chịu từ bỏ.

 

Tôi giả bộ không hiểu, “Không có gì thật mà.”

 

“Nếu không , tôi sẽ bảo với chị tôi!” Hắn uy hiếp.

 

Tôi lập tức kéo tay áo hắn, “Đừng đừng đừng, nhất định không cho cha tôi và dì Như Vân biết.” Sau đó, lại tỏ vẻ ảo não, “Thôi , kiếm tiền một mình cũng không vui.”

 

Tôi cho Ôn Cương xem một app đánh bạc xuyên biên giới.

 

Quy trình hoạt của những nền tảng này rất rõ ràng, luôn là cho chút ngon ngọt ban đầu, chờ tới khi người chơi lún sâu mới lợi dụng tâm lý gỡ gạc của con bạc mà đề nghị cho vay nặng lãi.

 

Tới khi hiểu ra, đã là nợ nần chồng chất, cửa nát nhà tan.

 

Tôi biết tôi có chút đê tiện, thì đã sao, là do Ôn Như Vân đã tàn nhẫn chết mẹ tôi.

 

Ôn Cương tài khoản tích lũy trên màn hình, ánh mắt sáng rực.

 

Tôi tắt điện thoại, nhắc lại, “Anh Cương, tôi cho cách kiếm tiền rồi, nhất định không tôi đâu đấy! Không cho cha tôi và dì Như Vân!”

 

“Yên tâm! Tôi sẽ không cho bọn họ, tôi muốn Ôn Như Vân chống mắt lên xem, tôi cũng có thể kiếm tiền.”

 

Hắn đã không còn tâm tư lo lắng những chuyện khác nữa, trong đôi mắt đỏ sậm đều là số dư trong tài khoản của tôi.

 

8

 

Không hề bất ngờ, Ôn Cương ngày càng lún sâu, cái hố hắn tự đào cho mình cũng ngày một lớn.

 

Thỉnh thoảng tôi nghe thấy Ôn Như Vân cố ý thấp giọng cãi nhau với hắn qua điện thoại.

 

Sau khi trả nợ thay em trai nhiệt huyết hăng hái này vô số lần, tôi phát hiện rất nhiều trang sức cha tôi tặng ta vốn đặt trên bàn trang điểm đã biến mất, có lẽ đã bị ta lén mang đi bán.

 

Nhưng vẫn không thể xử lý ổn thỏa cục diện mà Ôn Cương ra.

 

Nghe hắn bị người ta uy hiếp, nếu không trả tiền sẽ bán sang Myanmar.

 

Ôn Như Vân lại không lo lắng, tôi đoán ta không muốn chiều theo ý em trai và nhà họ Ôn nữa.

 

Tôi vui vẻ tiết mục chó cắn chó của bọn họ.

 

Chỉ là vạn vạn không ngờ, tên ngu xuẩn Ôn Cương lại đánh chủ ý lên tôi, chặn tôi trước cửa, “Cố Thi Kỳ, không thể thấy chết không cứu! Trước đây chính bảo tôi chơi thứ này!”

 

“Nói hươu vượn!” Tôi phủ nhận, “Rõ ràng tự quấn lấy tôi đòi học!”

 

“Do có thể dễ dàng kiếm tiền nên tôi mới thử!”

 

Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hắn, “Các cách kiếm tiền đều ghi trong luật Hình sự, sao không ?”

 

Bị thái độ của tôi chọc giận, Ôn Cương xông tới muốn đánh tôi, “Con khốn, dám qua mặt tao!”

 

Một bàn tay đột nhiên vươn tới kéo hắn lại, là Ôn Như Vân.

 

Cô ta nổi giận đùng đùng tôi, “Hay lắm, tôi còn thắc mắc vì sao Tiểu Cương lại đi đánh bạc, hóa ra là vì ! Tôi sẽ cho cha biết, để ông ấy dạy dỗ lại !”

 

Tôi không cam lòng yếu thế mắng ngược lại, còn chính xác giẫm lên vết đau của ta, “Tôi không đánh bạc, dì đừng có ngậm máu phun người! Cha tôi chỉ có một đứa con là tôi, ông ấy sẽ không bỏ mặc tôi!”

 

Nhân dịp Ôn Như Vân ngây người, Ôn Cương hất tay ta ra, hùng hổ lao về phía tôi, “Ai cũng đừng hòng cản tao, để xem hôm nay tao có đánh chết nó không!”

 

Tôi tránh né, âm thầm tính toán thời gian cha tôi trở về.

 

Hắn cầm một quyển sách trên bàn lên, nện thẳng xuống đầu tôi.

 

Thái dương bị hắn đánh trúng, máu chảy ướt nửa bên mặt tôi.

 

“A!!!” Tôi kêu thảm thiết, ngã về phía sau, lại rơi vào một vòng tay ấm áp.

 

“Cậu muốn gì?!” Tiếng gầm phẫn nộ của cha tôi truyền tới.

 

Hứa Hành Chu luống cuống dùng khăn tay che miệng vết thương còn đang chảy máu đầm đìa của tôi, đỡ tôi nằm lên sofa.

 

Sau đó, xách cổ áo Ôn Cương, nắm tay hung hăng thẳng vào mặt hắn.

 

“Tất cả dừng tay!” Đứng giữa phòng khách hỗn loạn, cha tôi giận không kiềm , “Khốn kiếp! Các người cứng lông cứng cánh rồi đúng không?! Ôn Cương, cậu dám đánh Kỳ Kỳ?! Ôn Như Vân, đây là cách dạy em trai ngoan của ?!”

 

Ôn Như Vân vốn đang sững sờ cuốn sách ướt máu rơi trên mặt đất, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng giải thích, “Tiểu Cương nhất thời mà thôi…”

 

Không quan tâm đến ánh mắt ngăn cản của Ôn Như Vân, Ôn Cương liều mạng muốn thoát khỏi khống chế của Hứa Hành Chu, hung dữ vung nắm về phía tôi, “Đều tại con khốn này!”

 

“Câm miệng!” Cha tôi ngắt lời bọn họ, sắc mặt lạnh băng Ôn Như Vân, “Có phải bình thường tôi quá dung túng cho rồi không? Trước mặt tôi mà hắn còn dám đánh Kỳ Kỳ?!”

 

Ôn Như Vân vội chạy tới ôm tay ông ta, “Chồng ơi, không phải đâu, Tiểu Cương không cố ý, nghe em giải thích…”

 

Nhưng cha tôi đang nổi nóng, lời nào cũng không nghe lọt tai, “Đủ rồi! Cô với thằng em khốn kiếp của cút về nhà đi!”

 

Ôn Như Vân như bị rơi vào hầm băng, kinh hoảng ngã ngồi trên mặt đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...