Thất Ôn Báo Phục – Chương 3

5

 

Tôi thuyền, ôm hũ tro cốt của mẹ trong tay, dần tiến vào lòng biển rộng.

 

Cha đã lên tiếng, ngoại trừ tôi, nhà họ Cố không ai xuất hiện.

 

Mẹ tôi sinh con cho ông ta, lại một tay nuôi nấng, cả đời lo liệu chu toàn cho nhà họ Cố, thậm chí trước đây vì gả cho ông ta mà không tiếc chống đối lại gia đình.

 

Để cuối cùng, chẳng ai đến xót thương đưa tiễn.

 

Tôi quay đầu Hứa Hành Chu đứng phía sau, mở miệng, “Luật sư Hứa, không cần mất công theo tôi đâu.”

 

Anh thở ra một hơi, bức ảnh trên hũ tro, sắc mặt nhuốm màu bi thương, “Mẹ , đối với tôi hơn nửa cũng là mẹ. Về về lý, tôi đều nên đến tiễn bà.”

 

Một bầy hải âu lượn trên đỉnh đầu, vòng quanh chấp chới rồi vỗ cánh bay đi, cho tới khi không còn tung tích.

 

Mẹ ơi, mẹ tự do rồi.

 

 

Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, không vì mẹ mất mà xảy ra bất kỳ biến hóa nào.

 

Một tuần sau, khi tôi xuống nhà ăn sáng mới phát hiện Ôn Như Vân đã ngồi chờ sẵn.

 

Thi cốt của mẹ còn chưa lạnh, mà đêm qua ta đã gấp gáp ngủ lại.

 

Có lẽ do cảm thấy mình đã nắm chắc thắng lợi, ta và cha ngày càng không kiêng kị tôi.

 

Ánh mắt dừng trên lọ hoa trang trí bàn ăn, bên trong đang cắm một bó thược dược đỏ.

 

Mà mẹ thường thích cắm hoa hồng trắng.

 

Nhiều năm qua chưa từng biến đổi.

 

Trong ngôi nhà này, ta đã bắt đầu muốn xóa đi dấu vết của mẹ.

 

Chú ý tới ánh mắt của tôi, Ôn Như Vân vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve một bông thược dược, “Chị thấy hoa hồng trắng rất đơn điệu nên đổi thành hoa này, đỏ tươi may mắn.”

 

Thoáng thấy bóng người ngày càng tới gần, tôi gật đầu đồng ý, “Vâng, luôn cắm hoa hồng trắng cũng rất nhàm chán, hoa thược dược chị Như Vân chọn đẹp hơn nhiều.”

 

Cha tôi nghe tôi và Ôn Như Vân chuyện, ông ta rất vui vẻ, “Thẩm mỹ của hai người đúng là rất hợp nhau.”

 

Trước khi bắt đầu bữa sáng, ông ta hỏi tôi muốn đăng ký vào đại học nào.

 

Tôi , tôi muốn học ngay tại thành phố. Mẹ đã không còn, tôi cũng nên chăm sóc cho cha nhiều hơn.

 

Cha tôi có chút , ông ta con có tâm là rồi, không cần phải quá lo lắng cho ta.

 

“Sao có thể như ?” Tôi ra vẻ ngây thơ trả lời, liếc Ôn Như Vân đang bộ không để ý, “Từ nhỏ con đã thích cha nhất!”

 

Nói xong, tôi đứng dậy rót một cốc sữa đặt trước mặt ông ta.

 

Ông ta ngẩng đầu những vết roi vẫn chưa tan hết trên tay tôi, ánh mắt lộ ra vài tia không đành, môi run run muốn gì đó.

 

Tôi kéo tay áo xuống che khuất những dấu vết xấu xí đó, đối diện với ánh mắt của ông ta, có chút tủi thân , “Cha, con xin lỗi, ngày ấy con không cố ý cha tức giận, … đó là nguyện vọng của mẹ, con thật sự muốn thay mẹ thực hiện…”

 

Ông ta thở dài, “Kỳ Kỳ, ta cũng chỉ có một con là con. Sau này con sẽ hiểu cho ta.” Ông thêm, “Mau ăn cơm đi.”

 

Tôi ông ta uống hết cốc sữa kia, lúc này mới cầm đũa cố nhai nuốt món trứng rán trong chiếc đĩa trước mặt.

 

Cha tôi và Ôn Như Vân nhanh chóng ăn xong điểm tâm, cùng nhau rời đi.

 

Tiếng đóng cửa vừa vang lên, tôi lập tức lao đến phòng vệ sinh, cúi đầu xuống bồn cầu nôn đến trời đất quay cuồng, nước mắt nước mũi cũng chảy khắp mặt.

 

Tinh bì lực tẫn ngồi dưới đất, tôi nghĩ, có lẽ tôi bị bệnh rồi.

 

Chỉ cần thấy cha tôi và Ôn Như Vân thân mật , dạ dày của tôi sẽ cuộn trào, cảm giác buồn nôn dâng đến tận cổ họng.

 

Mở nước rửa mặt, tôi vào người trong tấm gương, chật vật thê thảm đến cực điểm.

 

“Đúng là vô dụng.” Tôi tự lẩm bẩm.

 

Không kịp thất vọng quá lâu, chuông điện thoại vang lên. Tôi lảo đảo đi ra ngoài ấn nghe, là Hứa Hành Chu gọi tới. Anh lại hẹn tôi đến văn phòng, còn một số văn kiện phải ký xác nhận.

 

Tôi vô lực trả lời một chữ, “Được.”

 

Anh nhạy bén nhận ra tôi không thích hợp, hỏi lại, “Cô không khỏe sao?”

 

Tôi xoa xoa thái dương, thuận miệng bịa một lý do cho qua.

 

6

 

Hứa Hành Chu rất chuyên nghiệp, từ nội dung của các văn kiện, vị trí ký tên, ký thế nào, đều cẩn thận giảng giải.

 

Tới khi xong việc, tôi mới duỗi duỗi lưng.

 

Anh dáng vẻ mệt mỏi của tôi, hiện cũng đang rảnh, có thể đưa tôi trở về.

 

Khi tôi đã an vị trong ghế phó lái, đưa cho tôi một hộp giữ nhiệt.

 

Đánh giá hộp giữ nhiệt trong tay một chút, tôi ngẩng lên nghi hoặc .

 

Hứa Hành Chu mỉm , dường như có chút ngượng ngùng, cảm thấy gần đây hình như tôi gầy đi không ít, không biết có phải đồ ăn trong nhà không hợp khẩu vị không nên cố ý hầm canh cho tôi.

 

Cuối cùng, giống như muốn che giấu điều gì, thêm, “Cô cứ coi như sự quan tâm của trai là .”

 

“Ầm!” một tiếng, trong đầu tôi như có sợi dây vừa đứt phựt.

 

Trước mắt tôi chợt hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Như Vân, ngày đầu tiên tới nhà tôi ta cũng với tôi như , Kỳ Kỳ không cần câu nệ, chị không lớn hơn em bao nhiêu tuổi, em cứ coi chị là chị em nhé.

 

Tôi đã thật sự coi ta là chị của mình.

 

Chia sẻ món ngon, chia sẻ đồ dùng, khi tôi không vui, ta sẽ ngồi bên nhẹ nhàng an ủi tôi.

 

Cô ta cũng sẽ kể cho tôi nghe những phiền não của mình. Gia đình ta trọng nam khinh nữ, ta khó khăn lắm mới có thể đi học đại học, lại phải tự kiếm học phí, nếu không sẽ phải trở về cưới chồng để kiếm tiền cưới cho em trai.

 

Tôi oán giận niêm mạc tử cung của mẹ mỏng, không dễ mang thai, cha cũng không vui vì không có con trai, chẳng mấy khi thấy ông ta dịu dàng với mẹ.

 

Vì chuyện con trai, quan hệ của hai người họ ngày càng căng thẳng, tôi bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử.

 

Cô ta lại bày ra dáng vẻ nữ cường khuyên nhủ tôi, “Chẳng lẽ trong nhà Kỳ Kỳ có ngôi vua chờ thừa kế chắc? Con trai con cũng đều là con.”

 

Tôi quẹt miệng, vô tâm vô phế trả lời, “Ngôi vua thì không có, công ty và bất sản của cha em muốn để cho con trai thừa kế, nếu không ông ấy cảm thấy sau này tài sản trong nhà đều rơi vào tay họ hàng.”

 

“Vậy em tìm một người chồng tới ở rể không phải là rồi sao?” Nàng ta tốt bụng gợi ý.

 

Tôi vỗ đùi, “Hợp lý!”

 

Lại không ý tới, chút sâu xa vừa lóe lên trong mắt ta.

 

Tôi đặt mạnh hộp giữ nhiệt lên bảng điều khiển phía trước, vội vã mở cửa xe, ngồi xuống bên đường quặn bụng nôn khan, trong miệng đắng ngắt, mật xanh một vàng cũng đều nôn ra, tới khi không thể nôn nữa.

 

Hứa Hành Chu cũng bước đến, đứng ở một bên hoảng sợ tôi.

 

Tôi ngẩng đầu, mặt không đổi sắc , “Kinh tởm lắm đúng không? Cuộc sống của tôi, còn kinh tởm hơn nhiều.”

 

Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một chai nước để súc miệng.

 

Tôi còn nghĩ sẽ không gì, lại lên tiếng, “Bao lâu rồi?”

 

“Hả?”

 

“Cô bị buồn nôn như bao lâu rồi?”

 

“Không liên quan đến .”

 

Tôi đứng dậy, lại choáng váng lảo đảo một chút, cuối cùng lại ngồi sụp xuống để bình ổn trở lại.

 

Anh nắm cổ tay tôi kéo lên, không quan tâm đến sự giãy dụa của tôi, nhét tôi vào trong xe, thắt dây an toàn cẩn thận.

 

“Anh muốn gì?!” Tôi giận dữ hét lên.

 

“Đưa đi bệnh viện khám.” Anh cũng nổi giận.

 

“Đừng xen vào chuyện của người khác! Đã không liên quan đến !”

 

Anh thở dài, thanh âm dịu đi rất nhiều, “Nếu mẹ còn sống, nhất định sẽ không muốn thấy như .”

 

Gai nhọn quanh người tôi lập tức đứt gãy.

 

Mẹ… 

 

Con… rất nhớ mẹ…

 

Xin lỗi, đều là vì con…

 

Vì con, mỹ nữ rắn rết Ôn Như Vân kia mới muốn mạng của mẹ…

 

Đến bệnh viện kiểm tra một lượt, thật lâu sau, bác sĩ tôi đầy do dự.

 

Tôi không khỏi vui vẻ, “Bác sĩ cứ yên tâm đi, không sao đâu, cho dù cháu mắc bệnh nan y cũng không hề gì.”

 

Bác sĩ cau mày, không tôi mà quay sang trao đổi với Hứa Hành Chu, “Dạ dày của ấy không có bệnh thực tổn, là viêm dạ dày thần kinh.”

 

Ông cân nhắc một chút, lại nhắc nhở thêm, “Đừng để ấy phải chịu quá nhiều áp lực, nguyên nhân của bệnh này là do tâm lý, cẩn thận điều dưỡng là .”

 

Bắt đầu từ hôm ấy, Hứa Hành Chu thường nấu cháo cho tôi, nguyên liệu phong phú, đều là tính ôn, cẩn thận chăm sóc dạ dày yếu ớt của tôi.

 

Tôi vô cùng ngạc nhiên, luật sư đã đủ vội đến chân không chạm đất rồi, mà vẫn còn nhiều thời gian nấu cháo như ?

 

Thật ra, tôi có thể đoán một chút tâm tư của , tôi không muốn đáp lại.

 

Thứ gọi là “ ”, tôi thật sự không nổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...