Thật Hay Thách – Chương 1

THẬT HAY THÁCH - Phần 1
______________________________

1.
Vào đêm biết mình sắp phải tham gia cùng một gameshow với Thích Dã, tôi lôi ta ra khỏi danh sách đen.

Còn chưa kịp gõ xong dòng chữ thì tin nhắn của ta hiện lên:

[Anh biết đêm nay là ngày mình lại thấy ánh mặt trời.]

[...]

Cách một màn hình, tôi cũng có thể thấy nụ đắc ý không kiềm chế trên khóe miệng .

Tôi nghiến răng hỏi: [Anh muốn quan tài dạng cửa đôi hay nắp trượt?]

Thích Dã cũng không khách sáo trả lời: [Bố muốn cả hai không!]

Tôi chằm chằm vào màn hình, nếu ánh mắt của tôi có thể biến thành vũ khí thì chắc chắn nó đã xuyên thẳng qua màn hình mà đốt một lỗ lớn trên khuôn mặt kiêu ngạo của Thích Dã.

Nhắc đến mối quan hệ của tôi và Thích Dã, nó thực sự không khác gì nghiệt duyên!

Chúng tôi từng nhau say đắm, rồi sau đó chia tay cũng vô cùng oanh liệt.

Đã gần ba năm trôi qua, đến tận bây giờ mà người hâm mộ hai bên vẫn còn đang cấu xé lẫn nhau, quyết không đội trời chung.

Kỳ thật tôi và Thích Dã không cùng một vòng giải trí, ta là một ngôi sao trong giới đua xe. Với ánh hào quang của một tay đua đẳng cấp thế giới, ta thu hút tầng tầng lớp lớp fan hâm mộ cả nam lẫn nữ.

Fan nữ mê mẩn vẻ ngoài điển trai và khí chất ngang ngược của , fan nam cũng vì ngưỡng mộ kỹ năng thượng thừa của ta mà điên cuồng không kém.

Tôi ở trong làng giải trí nhiều năm, không xuất hiện quá nhiều, nhờ vào ngoại hình quyến rũ nên cũng có thể coi là nổi bật, người ta gọi là dựa vào nhan sắc mà phạm tội trắng trợn, có lượng fan vợ rất lớn.

Khả năng chiến đấu của người hâm mộ hai bên đều ở cấp độ SSS, nhiều năm qua vẫn luôn không ngại va chạm.

Bất kể dịp nào, cứ đụng nhau thì đều là một trận chiến khốc liệt.

Fan điên cuồng đối đầu, tôi thì xử lý rất dứt khoát, lấy thái độ coi người cũ là người chec, ngay khi chia tay, tôi nhanh chóng xóa sạch mọi dấu vết về ta.

Thề đến chec già cũng sẽ không liên hệ với ta.

Không ngờ rằng, tôi và kẻ thù không đội trời chung này lại gặp nhau ở đây.

Sau màn chào hỏi ngắn gọn vào tối hôm đó, tôi và Thích Dã phớt lờ nhau, coi đối phương như xac chec.

Mãi cho đến khi đến địa điểm khách sạn nơi ghi hình chương trình, nửa đêm Thích Dã lại một lần nữa đội mồ sống dậy.

Anh nhắc tôi: [Ngày mai nhớ đeo khẩu trang.]

Tôi: [? ? ?]

Thích Dã chậm rãi bổ sung thêm một câu: [Năm đó em khóc lóc hét lớn rằng sẽ không cưới ai ngoài , chuyện này ai cũng biết rồi, bây giờ em còn mặt mũi đối mặt với khán giả à?]

Tôi tức đến thở không ra hơi.

Cũng đúng thôi, lúc đó tôi não đương, không chỉ một lần công khai rằng không phải ta thì không cưới.

Nhưng tôi cũng nhớ, tên đó cũng từng rằng sẽ không lấy ai ngoài tôi!

Anh ta quên rồi à?

Tôi khẩy: [Còn thì sao?]

Lần này không trả lời ngay, khung chat im lặng một lúc.

Một phút sau, Thích Dã: [Anh cũng đeo.]

2.
Tôi và Thích Dã âm thầm muốn ăn tươi nuốt sống nhau, đến lúc thực sự đối mặt, người này so với người kia càng lạnh lùng hơn.

Vào ngày ghi hình chính thức đầu tiên của chương trình, các khách mời sắp xếp trải qua quá trình quen với nhau.

Sau khi tôi và khách mời khách khí giới thiệu bản thân với nhau, Thích Dã mới lững thững lên tiếng.

Giọng nam rất trầm cất lên: “Thích Dã, tay đua.”

Bên tai tôi, nữ khách mời không kiềm chế mà thảng thốt: "Wow, đẹp trai quá ~"

Vốn dĩ tôi không muốn tay tôi bị vị khách mời nữ đang kích tóm lấy lắc tới lắc lui, nên tôi cau mày sang.

Mấy năm qua, dù vô hay cố ý tôi đều né tránh nghe bất kỳ tin tức nào từ . Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại ấy sau khi chia tay.

Ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Người đàn ông cao gần mét chín cùng đôi chân dài và bờ vai rộng. Dù chỉ đơn giản khoác lên mình chiếc áo len rộng, cũng không thể che giấu đường nét cơ thể tuyệt đẹp, xương quai xanh cùng yết hầu hiện rõ đầy nam tính.

Bộ dạng vô tư như càng khiến trông thật gợi cảm.

Tôi vô thức mím môi, không thể phủ nhận rằng mấy năm nay ấy đã trở nên kiềm chế hơn, giấu đi một phần tính khí ngang ngược, trở nên bất cần và biếng nhác hơn một chút.

Cắt, đều là giả vờ cả thôi!

Tôi không quan tâm lắm, vừa định lặng lẽ quay đi thì vô bắt gặp đôi mắt đen của .

Sau thoáng chạm mắt, chúng tôi đã ngầm hiểu nhau, cả hai quay đi mà không hề cho nhau chút ánh thân thiện nào.

Hứ, ai thèm quan tâm ta.

Mỗi lượt khách mời mới đến, từng khách đến trước phải giới thiệu ngắn gọn về mình.

Sau khi những người khác giới thiệu xong, họ chuyển sự ý sang tôi.

Tôi mím môi, lạnh nhạt hai chữ: "Kiều Hảo. "

Thích Dã lạnh lùng, không đoái hoài đến tôi, chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, nam khách mời bên cạnh lên tiếng chuyện, nghiêng đầu lắng nghe, vẫn với vẻ mặt lười biếng.

Tôi cưỡng lại thôi thúc muốn trợn trắng mắt, tên chết tiệt này cứ như lập trình sẵn !

"Cô Kiều." Thành Kim Nguyệt nghiêng người qua, "Mau cho tôi biết, với Thích Dã thế nào rồi?"

Thành Kim Nguyệt là một đại diện ngực to não ngắn điển hình trong làng giải trí. Tôi và ta trước đây từng đóng chung một bộ phim, thỉnh thoảng có liên lạc, duy trì mối quan hệ chị em sáo rỗng.

Quan điểm của ta là: Yêu hay không không quan trọng, ngủ hợp là !

Tôi dám chắc dù có là người cũ của tôi thì ta cũng sẽ không hề ngần ngại mà đón nhận.

“Cô muốn biết điều gì nào?” Tôi vạch trần tâm tư của ta chỉ bằng một câu.

Thành Kim Nguyệt nũng nịu lắc vai: “Thật đáng ghét, biết mà.”

"Ồ." Tôi cong môi , "Cô đoán xem tại sao tôi lại chia tay ta?"

"Tại sao?"

"Tưởng tốt lại không dùng ."

Giọng tôi tuy không lớn, những vị khách nữ vểnh tai nghe bên cạnh, họ đều nghe thấy cả rồi.

Khung cảnh nhất thời yên tĩnh, mấy vị khách nữ đồng loạt quay sang Thích Dã.

Cái vừa tiếc nuối vừa thương cảm.

Thích Dã nhận ra họ đang mình thì ngước mắt lên.

Nữ khách lúng túng quay mặt đi tìm chủ đề chuyện. Tôi nhấp một ngụm nước trái cây, thoáng thấy ba dấu chấm hỏi lớn trên trán Thích Dã.

Tôi áp môi vào thành cốc, đến vui vẻ.

Không xấu người cũ sau khi chia tay là một phẩm chất tuyệt vời, giữa tôi và Thích Dã không tồn tại phép lịch sự như .

Không giec chec đối phương đã là niệm cũ lắm rồi.

3.
Vào buổi tối, ngay khi tôi quay trở lại khách sạn sau khi ghi hình, âm thanh WeChat vang lên.

Thích Dã: Em giải thích xem thế nào là tưởng tốt không dùng .

Tôi chẳng hề xấu hổ khi xấu sau lưng người khác, mười phần khí phách mà trả lời: Đúng như nghĩa đen của nó.

Thích Dã: Anh cho em biết, em gặp rắc rối rồi.

Lại còn cho tôi biết, hù dọa ai ?

Tôi nhếch miệng khẩy: Tôi cho xuống mồ luôn.

Một người cũ tiêu chuẩn nên coi như chec rồi, sắp chec cũng không .

Không biết Thích Dã thế nào để tránh hiềm nghi.

Tôi đã xác nhận với đội ngũ sản xuất rằng Thích Dã đồng ý tham gia mặc dù ta biết tôi đã ký hợp đồng với chương trình tạp kỹ này.

Tiền, danh tiếng hay tài nguyên ta đều không thiếu, thế mà lại tham gia cùng một chương trình hẹn hò với tôi, có nguyên do gì khác ngoài muốn chọc tức tôi chứ?

Con người tôi chính là có tật xấu, một chút thiệt thòi cũng không chịu, để ta như ý ấy hả, không thể nào!

Thích Dã khí phách đáp lời: Phải thân phận gì mới đưa bố xuống mồ đấy, em là ai cơ chứ.

Tên khốn này từ lúc còn nhau luôn thích chiếm tiện nghi của tôi, giờ cũng vẫn ngựa quen đường cũ.

Tôi chọc mạnh vào màn hình: Cháu à, tôi là tổ tông nhà đấy.

Sau khi gửi tin nhắn, tôi nhàm chán đặt điện thoại xuống rồi đi tắm.

Khi chuông cửa reo, tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm liền ra mở cửa.

Thích Dã khoanh tay đứng bên ngoài, trên đôi môi mỏng hiện lên nụ tà ác.

Tôi không nghĩ gì định đóng cửa lại, ta liếc mắt liền thấu ý tôi, đặt tay lên cửa, chặn đứng ý định đó.

Ỷ vào ưu thế tuyệt đối về chiều cao và sức mạnh của mình, ta thong thả vượt qua tôi rồi bước vào phòng.

Người đàn ông đứng trong bóng tối, một tay đút túi, mím môi : “Em chỉ cần vẫy đuôi một cái liền biết em định gì.”

Cơn tức giận vọt thẳng lên đầu, tôi phải điên cuồng khống chế ý muốn xé nát ta, chỉ vào cửa gằn giọng mắng: "Đi ra ngoài ngay!"

Thấy tôi tức giận, Thích Dã càng bình tĩnh hơn.

Anh ta hoàn toàn không để ý đến tôi, đi đến bên giường, liếc xung quanh, như muốn xác nhận điều gì đó, mỉm hài lòng: “Cũng .”

Cũng ?

Lồng ngực sắp nổ tung rồi, tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại:

“Nếu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Cái quái gì chứ, cứ như thể ta rất quen thuộc với tôi .

Thích Dã quay đầu lại, nhướng mày tự tin: “Em có thể thử một lần.”

Tim tôi nhảy lên một cái, may sao không có người nào khác ở đây.

Anh ta chắc chắn là tôi không dám, trừ khi tôi muốn cùng ấy nổi rần rần trên hotsearch weibo, tin tức nóng hổi nối lại xưa!

Biến, ai muốn nối lại xưa với ta chứ, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Khi tôi đang yên lặng tĩnh tâm, Thích Dã lại ngồi xuống bên cạnh giường tôi.

Hai chân dài thẳng tắp thu hút ánh .

“Lại đây.” Anh cong đốt ngón tay thon dài gõ vào mép giường, giọng trầm thấp đầy quyến rũ.

Cơ thể tôi cứng đờ tại chỗ, không biết tại sao, tự dưng tôi thấy lòng mình đắng nghét.

Trong mấy năm nhau đó, chỉ cần ta đứng yên vẫy tay với tôi, tôi sẽ bằng mọi giá lao tới bên .

Anh ta đã quen với việc mời gọi tôi như mệnh lệnh, khi còn vui vẻ bên nhau, đó gọi là thú.

Còn bây giờ......

Tôi nắm chặt mép váy, gầm lên giận dữ: "Anh điên rồi à? Rốt cuộc định cái gì?"

Thích Dã sợ tôi chưa đủ tức giận, tùy tiện nhếch môi: “Anh bị điên đấy, em có thuốc sao?”

"..."Tôi đầu độc chec , đồ khốn kiếp.

Thích Dã chậm rãi : "Nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống bố này, đến đây, cho em một cơ hội."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...