Ta cầm bản đồ và sổ sách chi nhánh của mẹ ta.
Cẩn thận lật từng trang một.
"Mẹ, mẹ có từng nghĩ, nếu mở thêm chi nhánh, ý định ẩn núp sau thiện trang của mẹ sẽ bị bại lộ không?"
Trong lòng ta có chút lo lắng, "Ngoài Vương ma ma, còn có mấy người biết thân phận của mẹ?"
"Nếu truyền ra ngoài, trong mắt thế nhân, mẹ vừa xuất đầu lộ diện, lại vừa lập học đường riêng. Chưa đến triều đình, chỉ riêng nhà họ Trình cũng có thể trị tội mẹ. Đến lúc đó đủ loại mũ cao áo rộng chụp xuống, mẹ định sao?"
Mẹ ta thản nhiên, "Thì sao?"
Nhìn vẻ mặt của bà, ta càng sốt ruột, "Nếu quan phủ phát hiện ra ý đồ của mẹ sẽ bị chém đầu đấy."
Khuôn mặt mẹ ta không hề gợn sóng.
"Ta biết."
"Vậy mà mẹ... " Ta sốt ruột nhíu mày.
"Kiếp trước, những việc ta cũng đủ để chém đầu vẫn phải có người , nếu không chẳng phải sẽ diệt vong sao?"
"Hơn nữa, nghe xong câu chuyện của con, chẳng phải càng chứng minh rằng điều đó đáng sao?"
"Ta nghe cha con , các thành phố ven biển phía Nam có rất nhiều người tóc vàng mắt xanh đi thuyền đến."
"Họ đang cầu xin thông thương với chúng ta."
Trong lòng ta chùng xuống.
"Triều đình thối nát, cố chấp bảo thủ, phản loạn nổi lên khắp nơi, nếu cứ tiếp tục như , chúng ta vẫn sẽ đi vào vết xe đổ trước đây."
Mẹ ta ngẩng đầu qua cửa sổ vào căn phòng bên cạnh, nơi những đứa trẻ với khuôn mặt tràn đầy sức sống.
"Ta không muốn người nơi đây, mảnh đất này, phải chịu đựng thêm một lần đau khổ như thế nữa."
"Cho dù những việc ta vẫn là vô ích nếu chỉ cần thay đổi một chút thì sao?"
Đôi mắt hạnh nhân của mẹ ta sáng lấp lánh.
Ta bỗng hiểu ra điều gì đó, có chút hoảng sợ.
"Mẹ, cuối cùng mẹ muốn gì?"
Mẹ ta thu hồi ánh mắt, ta.
"Trung Hoa nhi nữ đa kỳ chí, cảm giáo nhật nguyệt hoán tân thiên."
Ta ngẩn người hồi lâu, hiểu suy nghĩ của bà.
Tay chân trở nên lạnh ngắt.
Ta có chút sợ hãi.
Thật sự.
Nhưng lại thấy trong lòng hơi nóng lên.
Mẹ ta thở dài.
Bà với ta, bà đưa ta đến đây thực sự không có ý nghĩ gì khác.
Chỉ là bà quá đơn, không ai có thể hiểu bà, cho đến khi cuối cùng gặp ta, một linh hồn đến từ cùng một thời không với bà.
Mẹ ban đầu bà chỉ muốn dạy ta một số tư tưởng tiến bộ, như sẽ không đến nỗi lụn bại cả cuộc đời trong tương lai.
Nhưng bây giờ xem ra không cần nữa.
Như là tốt lắm rồi.
Còn về nơi này——
"Cẩm Nhi, đây là việc mẹ phải , không liên quan đến con." Mẹ ta nghiêm túc .
Chỉ là, thực sự có thể không liên quan sao?
Bạn thấy sao?