Thắp Sáng Ngọn Lửa – Chương 5

Sau khi xe ngựa ra khỏi cổng thành, ta vẫn còn hơi buồn ngủ không mở nổi mắt.

 

"Mẹ, mẹ định đưa con đi đâu ?"

 

Mẹ ta chớp chớp mắt, "Căn cứ địa."

 

"A?" Ta tỉnh táo lại, "Mẹ, sao thế, còn có người cùng quê hay sao?"

 

"... "

 

Xuống xe ngựa, trước mặt ta là một cái sân viện rất bình thường.

 

Nhưng vào trong, người đón ta lại là Vương ma ma đã bị bán đi năm ngoái.

 

Lúc đó bà ta vô vỡ lư hương mà bà nội ta dùng để thắp hương.

 

Ta nhớ rất rõ, lúc đó bà nội đã nổi trận lôi đình.

 

Bởi vì lư hương đó bà nội đã bỏ ra một trăm lượng vàng để cầu xin.

 

Trước Phật đường, bà nội đích thân cầm roi quất bà ta mấy roi, còn muốn tìm nha tử bán bà ta đến Lương Châu khổ dịch.

 

Mẹ ta đã ngăn lại, còn trả lại thân phận nô tỳ rồi cho bà ta ra khỏi phủ.

 

Bà nội cảm thấy mẹ ta bất hiếu, muốn mẹ ta.

 

May mắn thay, chuyện này truyền ra ngoài, mọi người đều khen mẹ ta nhân hậu hiền lành, bà nội mới thôi.

 

Vương ma ma thấy ta thì vui mừng lắm, cứ khen ta đã lớn.

 

Ta gặp Vương ma ma cũng vui tò mò nhiều hơn.

 

Ta cảm thấy bà ta như sống lại .

 

Trước đây khi còn người hầu trong phủ, ta luôn cảm thấy bà ta xám xịt, không phải chỉ người bẩn, mà là cảm giác.

 

Còn bây giờ, vẫn mặc bộ quần áo vải thô như trước cả người đều sáng bừng lên, tràn đầy sức sống.

 

Vương ma ma có chút ngượng ngùng với ta, lúc đầu bà ta bị đuổi ra ngoài, không còn nhà nào thu nhận bà ta nô tỳ nữa, lại không có một ngón nghề nào.

 

Mẹ ta đã tìm thấy bà ta, cho bà ta cơm ăn, còn dạy bà ta biết chữ.

 

Bây giờ bà ta đã có thể tiên sinh dạy người khác rồi.

 

Bà ta dẫn ta vào trong sân sau, căn nhà đã cải tạo thành hai phòng học.

 

Một phòng có rất nhiều trẻ em đang theo tiên sinh học chữ. Một bên khác có một vị sư phụ già đang dạy trẻ em lớn hơn một chút dệt vải.

 

Ta đến gần mẹ ta, nhướng mày, nhỏ giọng , "Đồng chí Trần Thập Mạt, công tác ngầm của đồng chí triển khai không tệ nha."

 

Mẹ ta bất lực lắc đầu, đáp lại, "Cảm ơn tổ chức khen ngợi."

 

Ta ngẩn người.

 

"Ha ha ha."

 

Tiếng đột ngột của ta mẹ ta giật mình.

 

Trừng mắt ta, hất ta ra sau rồi tự mình vào một gian phòng.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...