Thắp Sáng Ngọn Lửa – Chương 4

Ta vẫn luôn cảm thấy kiếp trước mình c h ế t yểu, mới sống đến 26 tuổi đã bị xe đâm c h ế t quá thiệt thòi.

 

Nhưng kiếp trước mẹ ta mới chỉ sống đến 17 tuổi.

 

Chưa hưởng một ngày sung sướng, vật lộn trong đói nghèo và đau khổ suốt 17 năm.

 

Ta lặng lẽ lắng nghe mẹ kể cho ta nghe câu chuyện của bà.

 

Mới biết cái gọi là hiểu biết trên giấy tờ thì mãi mãi là nông cạn.

 

Chỉ vài dòng ngắn ngủi trên sách lịch sử, chính là cả cuộc đời của họ.

 

Chỉ có một số ít người lưu danh sử sách.

 

Đa số mọi người đều giống như mẹ ta, bị bánh xe lịch sử nghiền nát, trở thành một hạt bụi trong khói lửa loạn lạc.

 

Mẹ là liên lạc viên năm xưa, chuyên giúp các đội ở căn cứ địa truyền tin và báo.

 

"Mới đầu khi chiến tranh nổ ra, ta cũng sợ."

 

"Nhưng cha ta đã c h ế t, mẹ ta bị chúng nhục rồi vứt vào cống nước ven đường, đệ đệ ta bị chúng dùng dao nhọn đâm c h ế t, ruột chảy đầy đất."

 

"Từ đó trở đi ta không còn sợ nữa."

 

Ngọn lửa chiến chinh nhỏ dần dần lan rộng đến nơi mẹ ở, bà không chút do dự tham gia, sau đó phát triển thành một liên lạc viên.

 

Ta hỏi mẹ, bà đã hy sinh như thế nào.

 

"Chúng bắt ta, muốn hỏi ta về căn cứ của Bát lộ quân ta không chịu . Chúng liền nhổ móng tay ta, lại nhổ răng ta, đóng đinh vào tay ta, lại rạch bụng ta."

 

Mẹ ta có chút mệt mỏi vì khóc.

 

Ta ôm lấy bà, nhẹ nhàng kể cho mẹ nghe rất nhiều câu chuyện.

 

Ta kể cho bà nghe về sự đầu hàng của quân xâm lược, kể cho bà nghe về lễ pháo hoa trong lễ kỷ niệm ngày một tháng mười.

 

Ta còn kể cho mẹ nghe về tuyết lớn bên bờ sông Áp Lục, kể về khói súng trong rừng rậm Tây Nam.

 

Còn có cả việc lên núi xuống đồng, ra biển kinh doanh.

 

Đèn điện điện thoại, tivi máy tính.

 

Điện thoại di máy tính bảng, tòa nhà cầu đường.

 

Kể đến cạn lời, ta xé vài tờ giấy, bắt đầu vẽ cho bà xem.

 

Vẽ một lá cờ đỏ năm cánh sao vàng lớn.

 

Vẽ tên lửa có thể bay lên ngoài vũ trụ, vẽ tòa nhà có thể sửa thành hình quần đùi.

 

Vẽ con chip có thể chứa tất cả sách, vẽ đoàn tàu có thể chạy dưới lòng đất.

 

Mẹ ta như một đứa trẻ mới học chữ, ngồi bên cạnh nghe ta kể, ta vẽ.

 

Ta vừa khoa tay múa chân vừa vẽ, bà thì cố gắng tưởng tượng.

 

Tưởng tượng những thứ đối với ta là chuyện thường bà chưa từng thấy.

 

Khi bà thực sự không tưởng tượng ra , mẹ sẽ , "Được, tốt lắm."

 

Cảm trong mắt bà quá phức tạp.

 

Ta không hiểu.

 

Nhưng ta muốn khóc, ta quá nuối tiếc.

 

Nuối tiếc vì không thể thực sự để mẹ thấy Tân Trung Quốc sau này.

 

Khi trời vừa tờ mờ sáng.

 

Mẹ ta đẩy cửa phòng, lấy ít giấy vàng ra đốt ở sân sau.

 

Bà ngồi xổm trên đất, cả người chỉ nhỏ như một cục.

 

Bà hướng về phía ngọn lửa, điều gì đó.

 

Nước mắt nóng hổi rơi vào lửa, ngọn lửa lại càng cháy to hơn.

 

Ta đoán, có lẽ mẹ đang báo cáo với những đồng chí năm xưa của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...