Gió Bắc cương thật sự rất lạnh.
Khí hậu khắc nghiệt, lại thường xuyên có giặc đến phạm.
Có thể là dân không có gì để sống.
Ta muốn giúp bọn họ lại không có cách nào.
Ta đã viết tấu chương đều chìm xuồng đáy biển.
Ta nghĩ đến những tòa nhà chạm trổ trong kinh thành, lần đầu tiên nảy ra ý định muốn đập nát chúng.
Nhưng muốn đập nát, cũng cần có thực lực.
Đột nhiên ta cảm thấy đến Bắc cương cũng khá tốt.
Ít nhất, ở đây thuận tiện cho ta nhiều việc.
Thời gian tiếp theo, ta ở Bắc cương vừa đón gió vừa việc của mình.
Hết năm năm, ta triệu hồi về kinh thành.
Lúc này thái tử và Sở vương đã trở mặt thành thù vẫn không ai muốn chiêu an ta.
Cuối cùng ta vẫn là kẻ hèn hạ trong mắt bọn họ.
Sau khi trở về, ta nghe người trong phủ gần đây có một thiện trang rất nổi tiếng, ban đầu ta tưởng là quý tộc nào đó lại nghĩ ra cách để lấy tiếng thơm.
Cho đến khi, ta thấy mấy trang truyện ngụ ngôn kia.
Lúc đó ta nghĩ, chẳng lẽ vận may của ta thực sự tốt đến sao? Thực sự có cách để bách tính no ấm?
Ta lập tức thay quần áo, đến thiện trang đó học sinh.
Sau khi học mấy buổi, ta càng mừng như điên, ta tin chắc vận may của mình thực sự rất tốt, đó tuyệt đối không phải chuyện hoang đường, mà là kỹ thuật có thể thực hiện .
Ta vừa âm thầm thực hành, vừa tìm mọi cách để tìm ra chủ nhân thực sự của thiện trang đó.
Nhưng ta không ngờ, đó lại là một nương.
Ta thừa nhận lúc đầu tiếp với nàng, ta thực sự có mục đích.
Nhưng, chỉ cần đôi mắt to của nàng ta, ta có thể tìm lại bản tâm.
Bởi vì ta không muốn ánh sáng trong mắt nàng tắt.
Hy vọng trong lòng nàng, cũng là hy vọng của ta.
Ta phải bảo vệ nàng.
——
Sau đó, cuối cùng ta cũng giành chiến thắng trong trận chiến đó.
Ta kìm nén nỗi nhớ nhung trong lòng, nhanh chóng sắp xếp triều chính, sau đó đón nàng vào cung gặp mặt.
Đêm đầu tiên, ta vui đến nỗi không ngủ .
Bức tranh cuộn thịnh thế từ từ phác họa trong lòng ta, mà trong bức tranh cuộn đó có nàng.
Nhưng, nàng lại từ chối ta trên tường thành.
Giống như ta không có dũng khí ra, nàng cũng chỉ nhàn nhạt hành lễ.
Lúc đó, ta thực sự muốn bất chấp tất cả giữ nàng lại.
Nhưng ta đã cố nhịn lại, ta vẫn muốn người tốt.
Ta không muốn ở trong hoàng thành này, để nàng đi ra ngoài cũng rất tốt.
Đăng cơ mười năm, mười năm này, mỗi khi ban hành một chính lệnh, ta đều rất thận trọng.
Bởi vì ta luôn nghĩ, dù nàng ở đâu, nàng cũng có thể nghe thấy.
Ta không muốn nàng thất vọng.
Năm nay, ta biết nàng đã trở về kinh thành.
Đúng , ta đã vô liêm sỉ phái mật thám ở bên cạnh nàng.
Mặc dù ban đầu ta muốn bảo vệ sự an toàn của nàng ta vẫn không nhịn mà dò hỏi mọi nơi nàng đến.
Mà hiện tại, nàng và ta ở cùng một thành.
Ta không nhịn nữa, cải trang ra khỏi cung gặp nàng.
Nàng có hơi gầy, người cũng cao hơn rồi.
Càng xinh đẹp hơn, đôi mắt to vẫn long lanh.
Ta trốn sau gốc cây, tham lam nàng, không muốn bỏ lỡ một khắc nào.
Ta như , sao có thể giấu hành tung?
Quả nhiên, trước khi nàng rời đi, nàng vẫy tay về phía ta.
Sau đó quay lưng rời đi, vẫn tiêu sái như năm xưa.
Thật là đáng ghét.
Ta bước tới, đi đến nơi nàng vừa đứng.
Trên bậc thang có đặt một túi hạt giống lúa, bên trong còn cắm cây trâm ngọc vàng ta tặng nàng năm xưa.
(Hết)
Bạn thấy sao?