Ta theo cung nữ ra khỏi cung, đến khi đi đến bên ngoài tường cung, ta không nhịn quay đầu lại.
Bùi Dịch vẫn đứng trên tường thành.
Cũng đứng trên vạn người.
Có chút tiêu điều, cũng có chút xa vời.
Ta không hắn nữa, quay đầu ra khỏi cung.
Vừa rồi thực ra có vài câu, ta không với hắn.
Muốn đạt thái bình thịnh thế trong mơ, tuyệt đối không thể dựa vào hoàng quyền, dựa vào vài thánh chỉ cao cao tại thượng.
Cũng không phải chỉ cần khai dân trí, trọng khoa học là có thể .
Đó sẽ là một cuộc cải cách triệt để từ dưới lên trên.
Vụ án của ta và mẹ ta không có kết quả, chúng ta trở về phủ họ Trình.
Nhưng ánh mắt của những người xung quanh ta và mẹ ta vẫn khác hẳn.
Cho đến khi một thánh chỉ ban vào phủ, khẳng định công lao phò tá của cha ta, thăng chức cho ông Binh kỵ tướng quân.
Trong thánh chỉ có nhắc đến việc ta và mẹ ta trung dũng và có tư tưởng tiến bộ.
Bốn chữ này vừa xuất hiện, trên đời này không còn ai dám lấy chuyện ta và mẹ ta bị bắt giữ ra để nữa.
Sau một trận mưa rào như trút nước vào đầu mùa hè.
Cả không khí kinh thành đều trở nên trong lành.
Bùi Dịch quả thực là một hoàng đế tốt, nửa năm sau khi đăng cơ, hắn vừa uy vừa nghiêm, triều đình trong sáng, chính lệnh thông suốt không trở ngại.
Hắn dựa theo những gì ta đã với hắn trong học đường lúc trước, thận trọng giao thương với nước ngoài, lập học đường mới trên toàn quốc, khuyến khích phát minh, giảm tô thuế, chấp thuận hộ khẩu nữ, cho phép nữ tử lập hộ khẩu riêng, đi học và quan.
Thiện trang năm đó cũng đã khôi phục như cũ, Bùi Dịch đã bảo vệ tất cả mọi người trong Thiện trang.
Đến khi nước mưa trên mặt đất gần khô, ta và mẹ ta cũng đã thu dọn hành lý xong.
Ta đeo ba lô, dẫn theo ba gia đinh đáng tin cậy đứng trước cửa đường chờ bà.
Bà đi từ biệt cha ta.
Trong phòng, cha ta đáng lẽ phải đắc ý vì phong quan tiến chức không hiểu sao lại có chút gù lưng.
"Ở lại kinh thành, nàng cũng có thể những điều nàng muốn ." Giọng cha ta có chút trầm hay hơn tiếng khóc lóc đêm đó nhiều.
"Tư tưởng khác nhau, sao phải cùng đường?" Mẹ ta thẳng vào mắt ông, giọng vẫn nhẹ nhàng như bông.
Có lẽ mưa xuân còn hơi lạnh, ông cúi người ho khan.
Ho đến nỗi không ngẩng đầu mẹ ta thêm lần nào nữa.
Cuối cùng, mẹ ta hành lễ với ông, quay người đi về phía ta.
Ta ngoái đầu bầu trời bị mái hiên cắt thành từng mảnh vuông vức, rồi bước ra ngoài.
Ta và mẹ ta sẽ đến nhiều nơi xa xôi hơn nữa.
Có lẽ sẽ không bao giờ có ngày dừng chân.
Nhưng, tất cả những nơi chúng ta gieo mầm lửa.
Đều sẽ có những tia lửa, bám rễ sâu trong đất màu mỡ.
Chỉ chờ một ngày nào đó, bỗng nhiên lớn thành cây đại thụ chọc trời.
Đi đến ngoại ô kinh thành, ta và mẹ ta tìm một quán trà ven đường nghỉ chân.
Nghe thực khách bên cạnh , đây là quán trà có sinh ý tốt nhất trong vùng.
Khá thú vị.
Cô nương bưng trà lên dịu dàng và điềm tĩnh.
Nhưng ta lại nhận ra, nàng thiếu một cánh tay.
Ta đột ngột ngẩng đầu nàng, nàng lại ta với vẻ kinh ngạc.
Nhận ra mình thất lễ, ta vội vàng thu hồi ánh mắt.
Cô nương bưng trà xong, liền đi chào đón những vị khách khác.
Như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn bóng lưng nàng, lòng ta như bị ngâm trong nước chua, chua chát đến nỗi hơi căng ra.
Trước mắt cũng có chút mơ hồ.
Vội vàng uống trà, rồi gọi mẹ ta ra ngoài.
Lúc này, đột nhiên có người nhét thứ gì đó vào tay ta.
Ta cúi đầu .
Đó là hai chiếc khăn tay.
Một chiếc thêu hoa lan, một chiếc thêu hoa mai.
Bạn thấy sao?