Ta không về nhà.
Mà bị mấy cung nữ dẫn vào hoàng thành.
Trước khi chia tay mẹ, bà với ta, đừng để bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng, cứ theo trái tim mình là .
Bất kể quyết định gì, bà cũng sẽ ủng hộ ta.
Nhưng ta nghĩ, nếu như chính ta cũng không biết thì sao?
Ta dẫn đến Tinh Uyên Các trong cung.
Đây là tòa nhà cao nhất trong toàn bộ hoàng thành.
Nếu đứng ở bên tường tầng cao nhất của Tinh Uyên Các, có thể xuống toàn bộ kinh thành.
Cung nữ ra hiệu cho ta lên, sau đó lui ra xa.
Ta hít một hơi thật sâu, đi lên.
Bùi Dịch đang đứng bên tường đó, mặc một thân màu vàng sáng.
Hắn không quay đầu lại, ta cũng không hành lễ.
Đi đến bên cạnh hắn đứng lại.
Hắn rất vui, quay đầu ta, trong mắt toàn là ánh sao.
"May quá, ta thật sự sợ trải qua chuyện này, ngươi sẽ sợ ta."
Ta mím môi: "Có hơi sợ."
Bùi Dịch : "Lúc đầu không cố ý muốn giấu ngươi, nếu cho ngươi biết ta là hoàng tử, ngươi còn dạy những thứ đó cho ta không?"
Nhớ lại lúc trước hai chúng ta giống như mật vụ liên lạc, truyền bản vẽ cho nhau, ta cũng không nhịn .
Hắn tiến lại gần ta một bước.
"Ngươi còn nhớ lúc trước ta hỏi ngươi, thái bình thịnh thế là cảnh tượng như thế nào không?"
Đó là vào đầu xuân năm nay, ngày chúng ta lén uống rượu ở Thiện trang.
Thiêu đao tử thật sự rất nồng, uống đến cuối cùng, trên bàn chỉ còn ta và Bùi Dịch là còn tỉnh táo.
Hắn tiện miệng hỏi ta: "Tiểu nha đầu, ngươi xem, nếu đều chế tạo những thứ này thì có thể nghênh đón thái bình thịnh thế không?"
Ta dáng vẻ say mà không say của hắn, trong lòng cũng thả lỏng hơn, nửa thật nửa giả kể về dáng vẻ kiếp trước.
Ta tưởng hắn say rồi, không ngờ người này lại nhớ đến tận bây giờ.
Bùi Dịch không ta nữa, mà về phía xa.
Ta thuận theo ánh mắt của hắn theo.
Thiên hạ vạn vật đều ở dưới chân.
"Bây giờ chưa phải sẽ sớm thôi." Hắn đứng ngược gió, bình tĩnh .
Lúc này, ta mới thực sự cảm thấy hắn đã là một đế vương rồi.
"Ta, hậu duệ của ta, đều sẽ vì cảnh tượng mà ngươi mà nỗ lực."
"Ngươi có nguyện ý ở lại, cùng ta sánh vai ngắm không?"
Ánh mắt hắn trong trẻo, đặt hết tâm tư dưới ánh sáng trời, mặc ta suy đoán.
Ta khuôn mặt hắn, dường như vẫn như lần đầu gặp hắn trong học đường.
Thiếu niên tuấn tú.
Suýt chút nữa, ta đã lòng.
Ta thở dài trong lòng.
Lui một bước.
"Thần nữ không tài, chỉ biết dạy học, nguyện dùng sức mọn, tìm kiếm nhân tài cho bệ hạ."
Ta cúi đầu hành lễ lại liếc thấy tay hắn hơi run.
Hắn im lặng rất lâu.
Nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.
"Được."
Bạn thấy sao?