Nàng ta xua ngục tốt đi, đứng trước mặt ta.
Cách song sắt, toàn thân lộng lẫy, cao cao tại thượng.
Mùi hôi thối trong ngục khó ngửi, nàng ta lấy khăn tay bịt mũi đầy ghê tởm.
"Số lẻ không đổi."
Ta suýt bị nước bọt của chính mình nghẹn c h ế t.
Ta thực sự nên giống như mẹ ta, trực tiếp tặng nàng ta một bộ quyền xã hội chủ nghĩa.
Nhưng vẻ mặt của nàng ta, có vẻ như không muốn hàn huyên với ta.
"Biểu tượng xem góc phần tư." Ta bất lực trả lời.
Tạ Tư Hoa nhận câu trả lời mà nàng ta muốn, mỉm : "Xem ra không bắt nhầm."
Nàng ta cúi xuống, đưa tay qua song sắt, vén mái tóc xõa xuống trên mặt ta.
"Trông cũng có mấy phần nhan sắc." Nàng ta có chút cảnh giác: "Nếu không bắt ngươi, ta thật sự có chút không yên tâm."
Đứng dậy, nàng ta dùng khăn tay lau tay, rồi ném xuống đất.
"Nói đi, ngươi có năng lực như , mở học đường ăn phát đạt, cuối cùng muốn sự ý của ai?"
"Ta đã điều tra ngươi rồi, là đích nữ của một gia đình trung lang tướng lại bất an như , là chê mấy phủ bá tước đến cầu hôn có gia thế quá thấp?"
Ta cạn lời.
Thật sự là cạn lời.
"Ta ngươi cũng đã học hết chín năm giáo dục bắt buộc rồi chứ, sao đến đây rồi, trong đầu chỉ còn lại giáo lý đích thứ, tranh giành đàn ông hãm phụ nữ, đấu tranh thế này đấu tranh thế kia?"
Tạ Tư Hoa tái mặt, giận dữ: "Hừ, hay lắm, ngươi loạn lâu như , mục tiêu là ai? Thái tử? Sở vương?"
Ngay sau đó, trên mặt nàng ta lại hiện lên một tia đắc ý: "Bây giờ ta là thái tử phi, ngươi muốn gì cũng không có cơ hội."
"Cất cái đầu ghen tuông của ngươi đi, không ai muốn tranh đàn ông với ngươi."
"Ngươi cho rằng, bản cung sẽ tin sao?"
Ta đầu hàng: "Được rồi, rồi, cùng lắm thì ngươi cứ lấy dao rạch mặt ta đi." Ta đẩy mẹ ra phía trước: "Hoặc là ngươi cứu mẹ ta ra ngoài đi, bà ấy chỉ là một người phụ nữ cổ đại không bước ra khỏi cửa, chỉ vì bị ta lừa nên mới cùng ta mở học đường."
Ta nắm chặt tay mẹ, không cho bà , thực ra lòng ta vô cùng căng thẳng.
Từ thái độ của Tạ Tư Hoa có thể thấy, nàng ta sẽ không để ta sống.
Ta có thể chuyện tử tế với nàng ta như là muốn tranh thủ một tia sống cho mẹ.
"Ha ha ha, buồn c h ế t mất, đừng đến mẹ ngươi, ngay cả những tên ti tiện trong học đường của các ngươi cũng đừng hòng chạy thoát." Tạ Tư Hoa có chút dữ tợn.
Nghe , lòng ta lạnh ngắt.
"Ngươi thật ngây thơ, còn muốn khai sáng dân trí, lay chuyển quốc gia?"
"Ta đã phải khó khăn lắm mới đấu ngã nhiều người như , trở thành thái tử phi, sắp hoàng hậu, con trai ta sẽ là hoàng đế đời tiếp theo."
"Ta sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội hỏng tất cả những điều này."
"Dù sao thì, người nắm kịch bản nữ chính chỉ có thể có một, đúng không?" Tạ Tư Hoa tự tin .
Nàng ta lấy ra một lọ sứ nhỏ ném xuống chân ta: "Vì cùng là người một quê, ta thưởng cho ngươi một lọ thuốc độc, như sẽ tử tế hơn là bị chém đầu." Nói xong, nàng ta quay người bỏ đi.
Bạn thấy sao?