Hắn có vẻ hơi bất ngờ.
Ta đoán hắn đã sớm biết "Thầy giáo" của học đường này là người khác không ngờ lại là người nhỏ tuổi như ta.
"Dám hỏi, vị tiểu... tiên sinh này có thể giải đáp thắc mắc cho tại hạ không?" Hắn nghiêm trang hành lễ.
Ta nghiêng người tránh.
"Giải đáp thắc mắc thì không dám." Ta cố giọng mình khàn khàn.
Người này có bối cảnh khó lường, có tiền có thế, ngay cả luyện thép cũng có thể thử là thử, nếu muốn tính kế ta, ta hẳn là chẳng có sức phản kháng.
Vậy nên không bằng thẳng thắn.
"Những câu hỏi mà công tử nêu ra không khó trả lời, chỉ là tại hạ muốn hỏi một câu, chí hướng công tử ở đâu?"
Hắn mở tờ giấy ra, chỉ vào chữ viết trên đó.
"Tiên sinh tài giỏi, chỉ mấy câu ngắn gọn mà đáng giá ngàn vàng. Chắc hẳn tiên sinh mở học đường là vì muốn lập mệnh cho thiên hạ muôn dân, Trần mỗ ngu dốt cũng muốn đồng hành cùng tiên sinh."
"Lỡ đâu điều ta hướng đến không phải điều ngươi hướng đến?" Ta thẳng vào hắn.
"Các phú hộ kinh thành tranh nhau hưởng thụ xa hoa ta đi qua những vùng quê hẻo lánh, người không đủ ăn, không đủ mặc rất nhiều. Mỗi khi vào mùa đông lạnh giá, cả nhà đắp hết vải vóc lên người mà vẫn bị cóng c h ế t."
"Nếu gặp thiên tai nhân họa, thành quả vất vả cả năm còn không đủ nộp thuế, đại đa số không có gạo để nấu."
"Như công tử đã , mấy câu chuyện này đáng giá ngàn vàng. Nhưng ngàn vàng này không phải là thứ ta muốn."
Nghe , ánh mắt hắn sâu thêm.
Ta biết hắn đã hiểu.
Nếu hắn chỉ muốn thông qua ta để giúp hắn chế tạo máy móc, tăng sản lượng lương thực, luyện thép để kiếm tiền chứ không phải dùng vào việc giúp dân.
Thì ta thà tự hủy Trường Thành.
"Dân chúng cơ cực, công tử sinh ra trên mây xanh, sao có thể hiểu ."
Hắn thở dài: "Trần mỗ hiểu."
Ta , ý tứ không cần cũng hiểu.
Ta ngẩng đầu hắn.
Hắn lại lặp lại một lần nữa: "Ta hiểu cái mùi vị không đủ ăn, không đủ mặc."
Hắn ta vô cùng nghiêm túc.
Nói với ta rằng hắn không biết tại sao bản thân hiểu những điều này, hắn không muốn nên ta cũng sẽ không hỏi.
Chỉ là nếu thực sự có cách để mọi người đều no ấm thì đó là hạnh phúc của thiên hạ muôn dân.
Hắn cúi đầu chào ta thật sâu, ngẩng đầu lên : "Xin tiên sinh chỉ giáo."
Đôi mắt hắn rất đẹp.
Cảm giác mà hắn toát ra cũng rất quen thuộc.
Ta từng thấy trong đôi mắt của mẹ ta.
Ta suy nghĩ một lát.
Gật đầu.
Bạn thấy sao?