Ta xuyên không rồi.
Xuyên thành một cục bột mới chào đời.
Khi bà đỡ bế ta đến chỗ cha, mặt cha ta dài ngoằng.
Bởi vì, ta lại là một đứa con .
Ta còn nằm trong tã lót, dùng hết sức nhoẻn miệng với cha.
Cả sân người xuýt xoa khen ngợi, đều rằng đây chắc chắn là duyên phận cha con trời ban.
Cha ta lúc này mới bế ta từ tay bà đỡ, cuối cùng cũng lộ ra chút dáng vẻ tươi .
Từ đó ta mới biết, xuyên không đến thời cổ đại con , tuyệt không đẹp như trong tiểu thuyết ngôn .
Trong những năm đầu, ta vẫn thường nghĩ đến những tiết trong tiểu thuyết ngôn .
Trước khi ngủ, ta sẽ tưởng tượng mình là nhân vật chính trong câu chuyện.
Nhưng rất nhanh, thời phong kiến đã phô bày trước mắt ta sự xấu xí và đáng sợ của nó.
Khi ta bảy tuổi, mẹ đã đưa ta đến trường nữ.
Cùng ta còn có con mười tuổi của Lý đại nhân.
Ta thích nhất là chiếc khăn tay thêu của nàng, ta nũng với nàng chắc chắn phải tặng ta một chiếc thêu hoa lan, một chiếc thêu hoa mai.
Nàng coi ta như đứa muội muội nhỏ hay quấn quýt, bảo .
Sau đó lại đỏ mặt bảo ta đừng nghịch ngợm, học thêu cho đàng hoàng, dù sao sau này cũng phải tự thêu đồ hồi môn cho mình.
Ta đưa tay chọc chọc khuôn mặt hồng hào của nàng, trêu nàng không biết xấu hổ.
Nàng tức giận ném cục giấy vào ta.
Trước khi tan học, ta hẹn nàng, ngày mai thêu mẫu hoa lan trước.
Nhưng từ ngày đó trở đi, ta không bao giờ gặp lại nàng nữa.
Ta nhớ nàng, muốn hỏi nàng hai chiếc khăn tay kia thêu xong chưa.
Ta đi hỏi phu tử, sắc mặt phu tử nặng nề không .
Ta muốn tìm nàng phát hiện từ khi đến đây, ta chỉ có thể thấy bầu trời vuông vức này.
Sau đó, ta nghe thấy các bà vú già buôn chuyện, mới biết .
Hôm đó nàng về nhà xuống kiệu thì bị trẹo chân, vô ngã vào lòng một tên phu xe, tên phu xe đó vô thức đưa tay đỡ lấy cánh tay nàng.
Nhưng không ngờ lại bị người khác thấy.
Lý đại nhân sợ nàng ô uế gia phong, tối đó đã sai người dùng dao chặt đứt tay nàng.
Sau khi biết tin, ta ngồi bên cửa sổ suốt đêm.
Ta muốn tìm thứ gì đó để tưởng nhớ nàng lại không tìm thấy gì.
Ta không may mắn xuyên không đến một thời thịnh thế cởi mở hơn, cũng không thể xuyên thành vương phi công chúa.
Những thứ như tranh đấu trong hậu cung, tài tử giai nhân đều không liên quan đến ta.
Hay đúng hơn, không liên quan đến hầu hết phụ nữ thời này.
Lễ giáo và tam cương ngũ thường đè nặng trên đầu.
Ta sợ đau, cũng sợ c h ế t.
Ta không dám có bất kỳ ý nghĩ nào muốn nổi bật nữa, chỉ muốn giữ mạng sống của mình.
Dần dần, sự thông minh và hiểu lễ của ta tiên sinh công nhận.
Dù sao thì linh hồn của ta đã hơn ba mươi tuổi, học cái gì cũng nhanh hơn người khác.
Ta nghiêm túc học thuộc nữ đức và nữ huấn, mặc dù trong lòng đã trợn mắt tám mươi lần.
Nghiêm túc thêu thùa.
Nghiêm túc chấp nhận số phận.
Bạn thấy sao?