Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc.
“Ôi trời, nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.”“Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!”“Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!”“Nghe bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.”
Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai đầy đồng .
“Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?”
“Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới.
Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần đâu. Để báo đáp ân cứu mạng, chỉ cần giúp ta một công việc ổn định là , cần gì phải dùng cả cuộc đời mình? Chẳng phải như thế là tự ép mình hay sao? Tôi đoán nông thôn kia chắc chắn đang lợi dụng cậu, muốn bám víu vào phiếu cơm dài hạn thôi. Nếu cậu thấy khó , cứ để tôi thay cậu từ chối thẳng mặt!”
Chu Thiệu tiếp tục, giọng ngày càng bức . “Cậu không biết chứ, tôi gặp nhiều người phụ nữ kiểu này rồi. Họ đà lấn tới, càng nhân nhượng, họ càng nước càn. Đám con Kinh Thị mà biết cậu vì một nhóc quê mùa mà bỏ qua họ, chắc chắn tức chết!”
Hoắc Diên Xuyên nhíu mày, giọng trầm dứt khoát: “Chu Thiệu, đừng nữa. Tôi đã quyết định rồi. Nhà họ Hoắc không phải loại người vong ân bội nghĩa. Nếu ông nội tôi đã từng hứa hẹn, tôi sẽ giữ lời. Cô ấy một thân một mình sống đến giờ không dễ dàng gì. Sau này, nên khách khí với ấy một chút, đừng gọi ấy là ‘ nông thôn’ nữa.”
Chu Thiệu sững người, gần như muốn nổ tung vì tức giận.
Là em thân thiết với nhau từ lâu, Chu Thiệu rất nể phục Hoắc Diên Xuyên. Hoắc Diên Xuyên không chỉ có gia thế hiển hách, mà bản thân còn là một quân nhân xuất sắc. Trong ba năm liên tiếp, đều giành vị trí quán quân tỷ võ quân sự của quân khu, khiến các lãnh đạo lớn nhỏ không khỏi tự hào. Anh còn lập quân công hạng nhất và hạng nhì – điều vô cùng hiếm hoi trong thời bình. Những chiến tích ấy đủ để trở thành một nhân vật lừng danh, đến mức khi mất, có thể phủ quốc kỳ – một vinh dự không phải ai cũng có .
Bạn thấy sao?