Thập Niên 80: Cuộc [...] – Chương 8

Ở thời đại còn không có gì để ăn này, thái độ “nghèo mà vẫn muốn đặc biệt” của bà bị rất nhiều người chê bai, sự thật đã chứng minh rằng bà đã đúng. 

Người có tri thức sẽ luôn có cuộc sống thoải mái hơn những người khác.

Chưa kể còn bác của nữa, bác lấy chồng từ quê lên sống ở thành phố, giờ đang có công việc rất ổn định chỉ vì biết chữ và xinh đẹp.

Sau khi mẹ kết hôn với bố , bà nhà máy trực tiếp cử đi học tại một trường y tế. 

Hai năm sau, bà trở về và vào bệnh viện nhà máy để y tá, việc ở đó hơn mười năm, trở thành y tá trưởng khoa nội tổng hợp.

Tôn Biền học từ cuộc sống của những người xung quanh rằng gần một nửa số phụ nữ trung niên ở độ tuổi của dì và mẹ có thể bị coi là mù chữ.

Ngay cả sau một chiến dịch xóa mù chữ quy mô lớn, họ vẫn chỉ học vài từ đơn giản. 

Một số người thậm chí còn không viết tên của mình nên chỉ có thể một số công việc đơn giản nhất, hoặc nội trợ ở nhà.

Đây còn là khu nhà máy chứ chưa đến vùng quê. Có thể , nếu không biết chữ thì dì và mẹ chắc chắn sẽ không có cuộc sống như hiện tại.

Cho đến ngày nay, Tôn Biền vẫn nhớ như in hình ảnh bà ngoại ôm trên chiếc giường sưởi ấm áp, cho ăn chà là ngọt ngào và nghiêm túc : “Cháu ngoan, cháu phải nhớ rằng kiến ​​thức rất quan trọng, đặc biệt là đối với phụ nữ”.

Mọi người trong nhà họ Điền đều đến khá muộn, nhà họ Tôn cũng đã biết trước việc họ đến nên hôm nay bố Tôn và mẹ Tôn đều về nhà sớm.

Bố Tôn và cả của Tôn Biền, Tôn Tuấn là những người đầu tiên về nhà, mẹ Tôn theo ngay sau đó, lúc cha Tôn về còn cầm một chai rượu trắng, còn trai thì cầm vài chai bia. Phía sau họ, Mẹ Tôn đang cầm một miếng thịt lợn nặng trĩu.

Họ hàng gặp nhau không tránh việc chào hỏi, mẹ Tôn chào hỏi mẹ và chị em một hồi, kêu con cầm thịt vào phòng bếp, nhanh chóng quay về phòng thay quần áo ở nhà rồi đi vào phòng bếp.

Tôn Biền đặt thịt lên thớt, tìm lá trà, pha trà và cho bố và cậu, còn bác đã vào bếp phụ giúp.

Lúc Tôn Biền ra ngoài đưa trà vẫn không thấy em trai mình đâu. Cô liếc phòng em trai cũng không có ai bên trong.

Tôn Biền không trò chuyện với người lớn, bà đã vào bếp phụ giúp, Tôn Biền rót trà cho người xong lớn liền trở về phòng.

Cô chưa kịp ở trong nhà bao lâu thì đã nghe thấy tiếng cửa mở ở lối vào. Vài giây sau, căn phòng trở nên náo nhiệt với mấy câu chào hỏi thân mật, Tôn Biền không cần ra ngoài cũng biết, em trai đã quay lại rồi.

Quả nhiên, em trai từ phòng khách lao vào phòng , cẩn thận mở hé cửa để chặn tầm mắt của mọi người trong phòng khách, cậu bé bí ẩn tiến đến gần rồi lấy ra một cuốn sách từ cặp sách của mình, đưa cho : "Chị, cho chị này."

Tôn Biền nhận lấy thứ mà em trai mình đưa cho, là một cuốn truyện.

"Chị vẫn luôn thích đọc sách mà đúng không? Hôm nay ở nhà Tiểu Quân em đã thấy cuốn này. Anh trai cậu ấy rất mê truyện, luôn đăng ký mỗi kỳ nên em đã mượn cho chị một cuốn về này. "

Bố Tôn không thích cho con cái đọc những cuốn sách không liên quan đến việc học khi còn đang đi học ông vẫn sẵn sàng bỏ tiền ra mua các loại sách, báo như văn học thiếu nhi, học sinh cấp 2, báo thanh thiếu niên, một nghìn câu hỏi vì sao...

Về cơ bản, nhà họ Tôn sẽ đặt mua một bản sao của nhiều tạp chí định kỳ khác nhau cho trẻ em để đăng ký tại trường. Đây là một khoản chi tiêu rất quan trọng đối với nhà họ Tôn.

Tranh thủ lúc bố đang tiếp họ hàng bên ngoài, không có thời gian để ý đến bọn họ, hai em đã lén đọc cuốn truyện mà em trai Tôn mang về như kẻ trộm.

Dù không phải điều gì quá to tát, Tôn Biền đột nhiên lấy lại cảm giác nửa đêm giấu đèn pin dưới chăn lén lút đọc tiểu thuyết lãng mạn.

Lúc Tôn Tuấn tới kêu mấy đứa em ra ngoài ăn tối, hai người đã đọc gần hết truyện, tập trung đến mức không phát hiện có người vào phòng, ngay lập tức bị trai tóm lấy.

Tôn Ký bị trai dọa đến suýt lăn khỏi giường, bối rối : "Hu hu, trai, sao lại đi mà không có tiếng ? Còn tưởng là bố vào, em sợ chết khiếp."

Tôn Tuấn phớt lờ em trai mình, lướt qua cuốn sách mà hai em mình vừa đọc, ấy : “Đây là của trai Quân Tử phải không? Hai đứa đọc cẩn thận chút, đừng rách hay bẩn, trai Quân Tử rất quý sách truyện đó."

Tôn Ký nghe , vỗ ngực : "Anh đừng lo lắng, em đảm bảo cuốn truyện này sẽ trả lại nguyên vẹn cho trai Quân Tử."

Tôn Tuấn nghe gật đầu : "Chỉ mất vài ngày nữa thôi, đợi trai đi rồi sẽ đặt mua mấy cuốn cho hai đứa."

"Đi sao? Có tin về tuyển dụng trong nhà máy rồi sao?"

Tôn Biền nghe điều này thì vô cùng ngạc nhiên, trai mỉm ngây thơ trả lời: "À, nhà máy đã đăng tiêu chuẩn tuyển dụng. Đợt tuyển dụng này đều là người học việc, tuổi từ mười sáu đến hai mươi. Chỉ cần là học trò của nhân viên tại nhà máy là . Hôm nay bố đã đăng ký cho ở văn phòng nhà máy rồi. Anh sẽ có thể đi báo danh sau khi thời gian tuyển dụng kết thúc vào ngày mai.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...