Thập Niên 70 Xuyên [...] – Chương 574

Tô Quốc Đống xoắn xuýt trong chốc lát, cuối cùng đồng ý: "Vậy thì ."

"Hiểu Mạn à, chiếc xe này con mua bao nhiêu tiền thế?"

"Nếu là cạo sờn thì phải tốn bao nhiêu tiền để sửa?"

. . .

"Cha à, con mua hơn tám nghìn."

"Tê!" Tô Quốc Đống hít một ngụm khí lạnh: "Tám ngàn, đắt như hả!"

Tô Hiểu Mạn gật đầu, "Đúng vậy."

Cô cũng không muốn mười tám vạn, mà giảm đi một chút.

"May là xe cũ, nếu là xe mới đắt như , cha cũng không dám dùng đâu." Tô Quốc Đống yên lặng tiếp thu cái giá này, sau đó với tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới mà đi theo con rể học lái xe.

Tạ Minh Đồ bị ép thay mới xe còn có thể sao, chỉ có thể rưng rưng thay xe mới, mọi người ở đơn vị phát hiện Tạ tổng công lại đổi một chiếc xe, chắc là vợ lại mới mua xe cho .

"Lại đổi xe hả?"

"Lại đổi xe."

Người chuyện yên lặng thoáng qua mặt Tạ Minh Đồ, sau đó lại yên lặng không thêm câu nào nữa.

Bên này Tạ Minh Đồ lái xe mới, bên kia Tô Quốc Đống thì vui vui sướng sướng lái chiếc xe cũ tám ngàn khối đi vòng quanh.

Đàn ông mà, đều xe, cho dù có bao nhiêu tuổi đi nữa cũng đều lưu luyến si mê đối với chiếc xe quý của mình, trong tâm lưu luyến si mê đối với chiếc xe quý đó, ông ta rất nhanh đã lái thành thạo còn thi bằng lái.

Nhóm đánh cờ lúc trước vẫn chơi cờ cùng ông, tất cả đều xe của ông ta mà thèm.

" Mua bao nhiêu tiền?"

"Con mua, hơn tám nghìn."

". . ."

Tô Hiểu Mạn vừa về đến nhà đã thấy cha Tô Quốc Đống nháy mắt với một cái: "Hiểu Mạn ơi, hôm nay có người muốn chiếc xe tám ngàn của cha với giá gần một vạn đó."

Tô Hiểu Mạn: ". . ."

Sương mù cỏ!

Khóe miệng giật một cái: "Cha, chẳng lẽ cha bán đi rồi hả?"

Đừng là bán tám ngàn xong còn cảm thấy mình kiếm lời rồi?

"Không bán!" Tô Quốc Đống hừ hừ vài tiếng: "Cha con ngu như sao?"

"Mẹ ngươi , chuyện gì khác thường chắc chắn có trá, con thật đi, cuối cùng con mua cái xe này mất bao nhiêu tiền."

Tô Hiểu Mạn: ". . . Cha à, cha với mẹ con đúng là thông minh như nhau."

Tháng chín.

" Đại hội khen ngợi?

"

"Em cũng tham gia sao?" Tô Hiểu Mạn chỉ chỉ mình, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc." Có thể dẫn theo người nhà nữa hả?"

Tạ Minh Đồ gật đầu, thấy dáng vẻ không hề quan tâm gì của lúc này, không khỏi nhíu nhíu mày.

"Mạn Mạn, em là vợ của ."

Tô Hiểu Mạn gật đầu: "Em biết mà."

"Em đừng có giả ngốc."

"Em còn chưa bao giờ đến đơn vị của đâu đó."

Tô Hiểu Mạn lúc này mới muộn màng phát hiện, từ lúc Tạ Minh Đồ trở về thủ đô việc đến giờ, đúng là chưa từng đi đến đơn vị việc của , bởi vì đơn vị của bọn họ là đơn vị giữ bí mật, cho dù là người nhà đi ra đi vào cũng phải thủ tục rất rườm rà, còn phải mấy chương trình kiểm tra, thế là Tô Hiểu Mạn rất ít đi đến đơn vị của Tạ Minh Đồ.

Ngược lại hai đứa con lại đi đến đó rất thường xuyên.

Về phần Tô Hiểu Mạn, một là bởi vì ra vào phiền phức, hai là bởi vì công việc của cũng rất bận rộn cho nên đúng là chưa đi vào trong đơn vị của Tạ Minh Đồ bao giờ.

Nhiều nhất cũng chỉ đi dạo một vòng bên ngoài đơn vị thôi, bởi vì cảm thấy không khí bên trong đơn vị thực sự quá nghiêm túc, từng cổng ra vào đều có người trông coi, càng đừng đến chuyện phải đối đáp khẩu hiệu.

Tô Hiểu Mạn: ". . ."

Trước kia Tạ Minh Đồ phi công, sau đó còn tham dự nghiên cứu phát minh mô hình thiết kế gì đó cần phải giữ bí mật, cụ thể như thế nào thì Tô Hiểu Mạn cũng không rõ lắm, biết năm nay đúng là đã giải một đề bài kỹ thuật rất khó, bây giờ muốn mở đại hội khen ngợi sao?

"Đúng, sau lần khen ngợi này, đơn vị phải cải cách chia tách."

"Nếu em mà còn không đến đơn vị của gặp mặt đồng đội của một lần, bọn họ cũng sắp cho rằng muốn ly hôn rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...