Thế là quản lý Liễu vừa ra lò nhậm chức.
Liễu Thục Phượng là người có tâm trong công việc, cho dù bị con lắc lư đẩy lên bà vẫn vén tay áo lên dự định một vố lớn, toàn thân phấn chấn bừng bừng, bà còn đeo kính lão, mỗi ngày mang theo một quyển sổ ghi nhỏ, cầm bút bi tô tô vẽ vẽ.
Vì muốn quản lý xưởng hạt dưa tốt hơn, Liễu Thục Phượng còn đi học thêm một lớp học ban đêm.
"Con rể của tôi là sinh viên đại học, sao tôi lại không thể đọc sách chứ? Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đi thi đại học thử xem sao."
Tô Quốc Đống bà: "Cái người tốt nghiệp tiểu học như bà, còn không biết xấu hổ cái gì mà thi đại học."
"Phi, kẻ sĩ ba ngày không gặp phải bằng con mắt khác, lão già không có học thức cách xa tôi ra một chút." Liễu Thục Phượng xì ông ta một cái, hùng hùng hổ hổ đẩy cửa ra, đi vào trong xưởng tuần tra.
Từ lúc Liễu Thục Phượng lên quản lí xưởng đến nay, không cần Tô Hiểu Mạn nhắc nhở, trong lúc không ngừng trao đổi với người khác, khí chất trên người Liễu Thục Phượng cũng phát sinh thay đổi, ngay cả bề ngoài cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bà thích tóc ngắn gọn gàng, đi cắt phăng mái tóc đuôi ngựa chỉ có một dúm của mình đi sau đó một mái tóc xù thời thượng, cuối cùng còn uốn thành một đầu nhỏ quyển, Tô Quốc Đống thấy thì kinh ngạc hô lên: "Giống như con dê tôi nuôi khi còn bé ! Hiện giờ đang thịnh hành cái thứ gì không biết, lại còn học dê tóc."
"Là do ông không hiểu biết thôi, cái này gọi lông dê quyển." Liễu Thục Phượng mang theo cặp công văn đi ra ngoài: "Thôi không giải thích với ông nữa."
Tô Quốc Đống lông dê quyển đang không ngừng đi xa, đưa tay sờ sờ cái đầu đã trọc hơn một nửa của mình, do dự kéo con đến hỏi: "Cha như này thì có thể kiểu tóc gì ?"
Sau khi vợ ông- Liễu Thục Phượng nhuộm tóc, cả người càng ngày càng trẻ ra, hai người đứng dưới mái hiên lúc trước, bây giờ ông lại có vẻ càng ngày càng già hơn, đồng chí Tô Quốc Đống cảm thấy nếu cứ như mãi thì không .
Tô Hiểu Mạn: "Cha cần tóc giả không?"
"Tóc giả?" Tô Quốc Đống sửng sốt: "Còn có thứ đồ vật này hả?"
"Đương nhiên là có chứ!" Tóc giả cũng coi là tin mừng cho những người có bệnh hói đầu.
"Vậy cho cha một bộ đi."
Tô Hiểu Mạn giơ tay ra ký hiệu "OK", đi ra ngoài mua cho cha già nhà mình một bộ tóc giả, Tô Quốc Đống lén lén lút lút đeo lên trên đầu, vẫn không có ý định muốn đeo ra ngoài: "Con à, nhỡ đâu tóc giả bị rơi thì sao bây giờ?"
"Cha à, cha yên tâm đi, sẽ không rơi đâu." Coi như có rơi đi nữa thì chúng con cũng không cha đâu.
Tô Quốc Đống: ". . . nhỡ đâu cha cúi đầu xuống một cái rơi luôn thì sao? Nhỡ đâu gió lớn thì sao? Làm sao bây giờ, cuối cùng thì cha có nên đeo bộ tóc giả này hay không?"
Cuối cùng ông ta rơi vào vong luẩn quẩn muộn phiền phân vân xem có nên đội bộ tóc giả này hay không.
Đại khái đây chính là lo lắng của những người đàn ông lớn tuổi đi.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy mình có thể dặn Tạ Minh Đồ, để Tạ Cẩu Tử ý một chút.
"Không sao đâu, cha à, con đưa tóc giả này cho cha, cha muốn đội thì đội, không muốn đội thì thôi."
Tô Quốc Đống nắm lấy túm tóc giả kia, yên lặng không lời nào, dường như vẫn đang chìm trong nỗi do dự.
Đến buổi tối lúc ăn cơm, Tô Hiểu Mạn cũng không thấy ông ta đội tóc giả lên, xem ra cha già vẫn là chưa qua cửa ải trong lòng, Tô Hiểu Mạn đối với chuyện này cũng không thúc giục.
"Lão Tô à, ông cũng đừng rảnh rỗi nữa, nên sự nghiệp với tôi đi!" quản lí xưởng Liễu bắt đầu mãnh liệt mời đồng chí Tô Quốc Đống gia nhập xưởng hạt dưa của mình: "Xưởng hạt dưa của chúng ta gần đây lại sản xuất thêm sản phẩm khoai lang khô nữa."
Khoé miệng Tô Quốc Đống cong lên: "Đầu năm nay mọi người đều ăn khoai lang đến ngán rồi, ai còn mua khoai lang khô của bà nữa."
Bạn thấy sao?