Nếu như điều kiện nhà Tô Hiểu Mạn ở trong thành phố tốt, Tạ Minh Đồ lại một công việc cực kì có thể diện tại đơn vị, đến lúc đó bà ta tới nhà thân thích cũng có thể cái này với họ, cũng có thể tăng thêm thể diện cho bà ta và Tạ Phiêu Phiêu, xác xuất thân thích nhận Phiêu phiêu ở lại cũng tăng lên.
Đương nhiên, nếu người nhà Tô Hiểu Mạn đồng ý giới thiệu một công việc tốt cho Phiêu phiêu, giới thiệu cho Phiêu phiêu một đối tượng tốt thì chẳng còn gì bằng nữa.
Chuyến đi này mục đích của Tôn Phong Tranh chính là để con Tạ Phiêu Phiêu ở lại thành phố lớn.
“Thân thích kia của tôi ở tại cái hẻm gì đó…, đúng, chính là đuôi…”
“Hiểu Mạn à, cháu đừng ngại mẹ con nhà thím phiền nhà cháu, lúc này đi ra bên ngoài, người cùng một thôn phải giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ điều kiện nhà cháu tốt, cũng phải giúp mấy người ở trong thôn, lấy mặt mũi cho cha mẹ cháu.”
“Thím Tôn, thím đi ngàn dặm xa xôi tới thủ đô thăm người thân, chúng ta là người cùng một thôn, khẳng định là cháu sẽ giúp dì.” Tô Hiểu Mạn : “Trùng hợp, chỗ này cháu biết, bên cạnh có một gian viện không lớn lắm còn bỏ trống, hai người đón xe đi trực tiếp qua bên đó, ở lại cái viện kia, chờ thân thích của hai người trở về, hai người đi một chút là biết, ở đó cũng thuận tiện.”
Tôn Phong Tranh vội vã, đỏ mặt : “Đón xe mất bao nhiêu là tiền, đoạn đường này chúng tôi ra đây, không mang theo bao nhiêu tiền cả, nhà ở cũng cần phải mất tiền , chúng tôi…”
Mà Liễu Thục Phượng đứng một bên thì hào khí : “Chúng ta đều là người cùng một làng, tôi cho bà mượn hai mươi khối, về sau trả lại tôi, các người cứ gọi xe mà đi trước đi thôi, con rể tôi cũng phải lái xe đi.”
Tô Hiểu Mạn giúp hai người bọn họ gọi một chiếc taxi, đưa hai mẹ con nhà họ lên xe taxi, lại địa chỉ với tài xế, sau khi lên xe thì Tôn Phong Tranh đứng ngồi không yên, bà ta nhô đầu ra khỏi cửa sổ: “Hiểu Mạn, nhà cháu ở chỗ nào ? Ngày mai để Phiêu phiêu tới nhà cháu chơi.”
“Nhà cháu ở… Này, Dao Dao, con đang cái gì — “ Nói rồi, Tô Hiểu Mạn quay đầu mở cửa xe nhà mình ra, đi lên xe ôm con Dao dao vào trong lòng, lúc này cửa xe cũng đóng kín.
Tạ Minh Đồ ngồi trên ghế điều khiển, Tô Quốc Đống ngồi ở ghế phó lái, Liễu Thục Phượng và ôm hai đứa nhãi con ngồi ở ghế sau.
Liễu Thục Phượng thấy đi lên thì an tâm: “Con không địa chỉ cho ta chứ?”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu.
“Vậy là tốt rồi,, sớm biết như không ngồi cùng chỗ với bọn họ.” Liễu Thục Phượng cũng sợ hai mẹ con nhà này bám lấy rồi ỷ lại vào con của bà.
Mấy năm nay, bà cũng nghe không ít chuyện ở trong thôn, nhà nào giàu có cũng phải dẫn người dân trong thôn đi ăn kiếm chút tiền, bình thường cũng thôi đi, mà bà biết hiện tại con bà vừa mở nhà máy, chỉ sợ xảy ra sự cố gì.
Hiện giờ người lập nghiệp mở xưởng không ít, trong thôn bên cạnh cũng có người mở xưởng gia công rồi vì đó mà phất lên, khiến cho mọi người trong thôn ai cũng ao ước, ta là tiểu tử nghèo xoay người.
Mà tâm nhãn tên tiểu tử nghèo này cũng tốt, cảm thấy các thôn dân đang tán dương hắn, tôn sùng hắn, trước kia còn có người giúp đỡ hắn, cũng cho rằng một mình mình giàu có lên là không tốt, hắn muốn dẫn theo thôn dân cùng kiếm tiền, thế là người việc trong xưởng toàn người trong thôn của hắn… cuối cùng về sau bắt đầu không ổn.
Hãng công ty của hắn xảy ra sự cố, thiếu một đống nợ lớn, không duy trì nhà máy mãi, tới tiền lương công nhân cũng không trả hết , tất cả thôn dân đều đuổi theo hắn để đòi nợ…
Sự cố như thế nào chẳng phải là một ví dụ ư?
Liễu Thục Phượng hết cho Tô Hiểu Mạn nghe những chuyện mà mình biết đó, “Về sau nếu con tuyển người vào trong xưởng thì cũng nên ý một chút, tốt nhất đừng tuyển người trong cùng một thôn của chúng ta, có một người nhất định sẽ có người thứ hai thứ ba thứ tư, đến lúc đó tất cả mọi người đều đổ thừa ỷ lại vào con, con sai bọn họ đi việc, lại cùng một thôn thì không tự nhiên lắm…. Đây chính là điển hình câu mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.”
“Trên xe lửa mẹ đã xem xét Tôn Phong Tranh nên ta có chủ ý gì mẹ biết hết, mấy người trẻ tuổi các con không thể vì mặt mũi mà không từ chối người khác biết không.”
Tô Hiểu Mạn tán dương: “Mẹ, mẹ thật là nhanh trí.”
Bạn thấy sao?