Bốn người họ cùng ngồi trên một toa xe, vé lại không ở cạnh nhau, Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống mua vé giường nằm mà hai mẹ con nhà kia lại múa vé ghế ngồi, sau khi lên xe lửa, người mẹ cắn răng, tìm nhân viên trên tàu muốn đổi phiếu giường nằm, lại đổi vé tới vị trí liền với chỗ Liễu Thục Phượng, thế là bốn người đều ở trên một toa xe.
Người mẹ trong đôi mẹ con kia vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, bộ dáng không có gì khác thường, lại trẻ hơn không ít so với phụ nữ bình thường ở nông thôn, tên là Tôn Phong Tranh.
Tôn Phong Tranh từng quả phụ vài năm, về sau lại dẫn con tái giá vào trong thôn bọn họ, con Ta đã mười bảy tuổi rồi, tên là Tạ Phiêu Phiêu, dáng dấp vô cùng giống với ta, mày liễu mặt trái xoan, ngày thường rất thanh tú chỉ là làn da không đẹp, con bé không có thắt bím giống những khác ở thời đại này mà là để tóc ngang vai, trên còn kẹp một chiếc nơ bướm.
“Chúng tôi có người đi cùng đến thủ đô như này thì người đàn ông nhà tôi cũng yên tâm hơn nhiều, tôi đã sớm muốn dẫn PP đi thăm ngươi thân, mà luôn không có cơ hội…”
“Ai ôi, lần này trên xe lửa nhiều người quá, sao mà có thể chứa nhiều người như trên xe lửa nhỉ,”
“Muốn uống nước không? PP con không mau đi múc nước giúp?” Tôn Phong Tranh trừng mắt liếc Tạ Phiêu Phiêu, lúc này Tạ Phiêu Phiêu mới đứng dậy đi lấy nước.
trên mặt Tôn Phong Tranh cực kì xán lạn, tiếp tục tìm chủ đề chuyện phiếm với Liễu Thục Phượng.
Liễu Thục Phượng không quan tâm, không muốn đáp lời nào với Tôn Phong Tranh cả, bà nhớ tới bệnh của chồng, cũng không muốn mở miệng bất cứ câu nào, chỉ có Tôn Phong Tranh câu câu không mà .
Dù cho Liễu Thục Phượng không đáp lời nào, Tôn Phong Tranh vẫn vô cùng hào hứng, gần xa là đang nghe ngóng huống của con con rể Liễu Thục Phượng.
Sau khi ta gả vào trong thôn, đã nghe huống nhà họ Tô, là nhà họ Tô có ba đứa con trai một đứa con , con út của Liễu Thục Phượng gả đi vô cùng tốt, lại là con trai ruột của nhà thủ trưởng gì đó, cái này cũng thôi, bản thân còn thi đỗ đại học, về sau hai vợ chồng đều ở lại thủ đô… Tôn Phong Tranh còn nghe con Liễu Thục Phượng buôn bán kiếm không ít tiền, hình cụ thể như thế nào, ta cũng chưa dò nghe ra , tới thủ đô lại tìm hiểu kĩ một chút là đương nhiên có thể biết .
Chuyến này Tôn Phong Tranh mang theo con tới thủ đô cũng là vì mưu đồ một chút lợi ích cho con , nếu mà có thể tìm một công việc tốt tại thủ đô cho con mình, hoặc gả cho già đình có điều kiện thì không còn gì tốt hơn.
Trước khi cha mẹ ngồi xe lửa tới, Tô Hiểu Mạn đã sớm chuẩn bị đi tới trạm xe lửa để đón người, Tạ Minh Đồ xin nghỉ, hai vợ chồng và hai đứa con lái xe tới trạm xe lửa đón hai người Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống.
Bọn họ đã tới nhà ga từ rất sớm, Tô Hiểu Mạn mua cho hai em nhà nó một xâu hồ lô đá đường, Tạ Dao hét muốn ăn hạt dưa Thỏ con, Tạ Minh Đồ: “...”
Tạ Minh Đồ đành phải ôm lấy con , bất đắc dĩ đi tới bên gánh hàng rong mua một gói hạt dưa nhỏ.
Người bán hàng rong thấy dáng dấp Tạ Dao đáng , cố ý trêu bé: “Cháu xem con thỏ bên trên gói có đáng không?”
“Đáng !” Tạ Dao nắm lấy túi hạt dưa kia, lắc lư ở trong lòng ngực Tạ Minh Đồ: “Cha ơi, là con thỏ nhỏ mà con vẽ!”
“Dao Dao vẽ con thỏ con, con thỏ con!”
Tạ Minh Đồ: “...”
Người bán hàng ha ha: “Con thật thú vị.”
“Đây là con thỏ nhỏ bên trên bao bì, không phải là con thỏ nhỏ mà cháu vẽ, cháu có muốn mua bút và sách ở chỗ dì hay không, vẽ con thỏ con cho cha mẹ cháu?”
“Trông cháu đáng như thế, dì bán rẻ sách với bút cho cháu có không?”
Bạn thấy sao?