Nỗi lo trong lòng nhân viên như Vương Lâm cuối cùng cũng buông xuống, trước mắt xưởng hạt dưa kinh doanh như , tạm thời chắc chắn sẽ không đóng cửa.
Tôi Hiểu Mạn cũng rất hài lòng với trạng hiện nay của xưởng hạt dưa, bây giờ người nhà bọn họ cũng ăn hạt dưa Thỏ con.
Mà người nhà ăn cũng vô cùng xa xỉ, toàn ăn hạt dưa Thỏ con đóng gói, nhất là con bé Tạ Dao, đặc biệt thích ăn mấy gói có con thỏ nhỏ mà mình vẽ.
Ngày nào cũng với mẹ là mình muốn ăn hạt dưa.
Tôi Hiểu Mạn không thể để ăn nhiều hạt dưa như , chỉ bảo Tạ Minh Đồ cho con bé một nắm hạt dưa nhỏ.
Ăn nhiều hạt dưa sẽ bị nóng trong, bởi vì thế mà thầy Quan chút trà lạnh để trung hòa, vô cùng có hiệu quả.
Lúc này cả nhà họ, ngày nào cũng nghe radio cắn hạt dưa, thời gian lúc nào cũng vui vẻ.
Bởi vì số hạt dưa xưởng sản xuất ra không bán hết, Tôi Hiểu Mạn cũng không bán gấp, cảm thấy lấy số hạt dưa này ra tặng cho bè cũng không tệ, trước kia khi Tạ Minh Đồ còn đi lính, quen biết rất nhiều chiến hữu cũ, dứt khoát gửi cho mấy chiến hữu cũ đó mười mấy cân hạt dưa, vị gì cũng có cả, để bọn họ nếm thử chơi.
Ban biên tập tạp chí (Mạn Thảo) và (Uyển Hề) cũng là nơi mà hạt dưa Thỏ con tiêu haoo nhiều, hiện tại ban biên tập và nhân viên công tác ở đây hưởng thêm một loại phúc lợi đó chính là hạt dưa ở văn phòng có thể ăn bao nhiêu cũng .
Bỏi vì hương vị của hạt dưa Thỏ con rất ngon, không ít người của ban biên tập mua mười cân mang về nhà.”
…
Tôi Hiểu Mạn cứ nửa bán nửa tặng như mà tiêu hao số hạt dưa trong xưởng, trong lòng còn cảm thấy vô cùng mĩ mãn, nghĩ tới nếu sau này nhân viên càng ngày càng nhiều, thực phẩm trong công xưởng sản xuất mà không bán ra thì hoàn toàn có thể để nó thành phúc lợi của nhân viên.
Nhưng mà một tuần sau, người của xưởng hạt dưa với Tôi Hiểu Mạn, rằng hạt dưa trong xưởng của bọn họ đã bán hết.
Bởi vì có quá nhiều đơn đặt hàng, cũng không mở thêm dây chuyền sản xuất nào, dẫn tới hiện tại đã không còn chút hạt dưa tồn kho nào cả/
“Xưởng trưởng, chúng ta không để ý nên đã tiếp nhận quá nhiều đơn đặt hàng, hiện tại không còn hàng tồn kho nữa, ngày mai chỉ có thể miễn cưỡng cung cấp cho cửa hàng…”
Tôi Hiểu Mạn: “...”
Ngày thứ hai, có người phát hiện hạt dưa Thỏ con quán nhỏ bày ra đã bán sạch.
“Cái gì? Hạt dưa bán hết sạch rồi ư? Đồ tồn của các người ít như ư?”
“hạt dưa những nhãn hiệu khác nhiều như , sao mà hạt dưa nhà họ lại hết mất rồi?”
Người bán hàng đành phải bất đắc dĩ mà giải thích: “Có quá nhiều người mua, xưởng hạt dưa quá nhỏ không cung ứng kịp , hàng bên này bị ngưng rồi, chờ hai ngày nữa mới có bán tiếp.”
“cái gì? Xưởng hạt dưa của bọn họ nhỏ tới mức nào chứ? Mới bán có bao nhiêu, lúc này mà đã ngưng hàng rồi?”
…
Tôi Hiểu Mạn qua đường nghe thấy những lời này, thật đúng là không còn lời gì để , nghẹn bứ họng.
Xưởng hạt dưa không có hàng tồn, nhà cũng chẳng có hạt dưa mà ăn nữa.
Hiện tại xưởng trưởng xưởng hạt dưa cũng chẳng có hạt dưa mà ăn.
Cô mua chút hạt dưa chưa chế biến trở về nhà.
Thật sự rất bất đắc dĩ, mở xưởng hạt dưa lại còn phải tự tay rang hạt dưa cho mấy người trong nhà mình ăn.
Hạt dưa trong xưởng đều biến thành tiền.
Lượng tiêu thụ của hạt dưa Thỏ con liên tục tăng lên, cho dù họ không ngừng mở rông dây chuyền sản xuất, lượng hạt dưa vẫn cung không đủ cầu, nhất là hạt dưa vị trà xanh và hương sữa, quần chúng nhân dân thích rộng rãi.
“Hiện tại tôi ăn hạt dưa chỉ thích mua hạt dưa Thỏ con.”
“Đương nhiên là mua nhất định sẽ mua, vẫn cảm thấy hạt dưa Thỏ con là ăn ngon nhất, nhất là vị trà lạnh, có phải là cho thêm bạc hà hay không? Tôi thích hương vị buốt lạnh này nhất!”
“Hạt dưa vị trà xanh nhà bọn họ ăn cũng rất ngon, đi trễ còn không có mà mua nữa.”
Mặc dù những nhãn hiệu hạt dưa khác cũng cho ra những vị mới, không ít người vẫn cảm thấy hạt dưa Thỏ con ăn ngon hơn.”
Bạn thấy sao?