Đúng, nhãn hiệu xưởng thực phẩm thỏ con của nhà là một con thỏ con.
Tên của xưởng thực phẩm, tạm thời Tôi Hiểu Mạn vẫn chưa cho Tạ Minh Đồ biết.
Đợi đến khi lô hạt dưa của xưởng thực phẩm Thỏ con xuất ra, Tôi Hiểu Mạn ngay lập tức mang hạt dưa Thỏ con về nhà, Tạ Minh Đồ thấy con thỏ nhỏ trên vỏ túi nhất thời đen mặt: “...”
Tôi Hiểu Mạn tách một cái hạt dưa đút cho , chỉ vào con thỏ phía trên tủm tỉm : “ Anh xem, con chúng ta vẽ thỏ đó, có đáng hay không?”
Tạ Minh Đồ híp mắt: “Anh thấy cái hình này của MM cần phải sửa lại một chút nữa.”
“Không sửa, đây là do chính tay con em vẽ, không thể đả kích lòng tự trong của hai đứa con nhà mình .”
Tạ Minh Đồ: “Vậy tại sao em phải gọi nó là xưởng thực phẩm Thỏ con?”
“Em vui lòn.” Tôi Hiểu Mạn năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thỏ con đáng bao nhiêu chứ, nó mà xem, đôi tai dài, cái đuôi, êm tai hơn nhiều so với Đồ ngốc hạt dưa gì đó bên ngoài, chúng ta là hạt dưa Thỏ con.”
Tạ Minh Đồ: “...”
Con cái Tạ Dao một lần thấy con thỏ nhỏ mà mình vẽ in trên vỏ gói hạt dưa thì vô cùng vui mừng và hưng phấn, hạnh phúc cầm lấy túi hạt dưa Thỏ con, lần lượt chia cho người trong nhà.
“Anh trai một túi, con một túi, ông Quan một túi con một túi, ông nội một túi con một túi, bà nội một túi con một túi… con có rất nhiều thỏ con…”
Anh trai Tạ Nghiễn chỉ yên lặng cắn hạt dưa, không chuyện.
Tạ Minh Đồ ôm con trai đi, cổ vũ cậu bé vẽ ở trước mặt con thỏ em vẽ một cây cỏ, Tạ Nghiễn vui vẻ đồng ý, vừa ra khỏi cửa đã quay đầu cho mẹ mình biết.
“Mẹ, cha bảo con vẽ một lùm cỏ ở phía trước con thỏ mà em vẽ, con không đồng ý với cha.”
Tôi Hiểu Mạn nghe xong, lập tức bật , ôm thằng nhãi con vào trong lòng ngực: “Con trai à, con thật đúng là con trai ngoan của mẹ.”
Tạ Nghiễn vui vẻ ôm lấy cổ mẹ mình, cực kì nhiệt cọ sát gương mặt mẹ mình: “Mẹ, mẹ lại mở thêm xưởng chocolate có không?”
“Con muốn vẽ người máy.”
Tôi Hiểu Mạn: “....”
Con à, con cho rằng mẹ các con mở nhà xưởng chỉ để cho các con vẽ tranh ư?
Chẳng qua trong nhà có hai đứa con , đúng thật là không thể bên nhẹ bên năng .
Oắt con này thích ăn chocolate, bên xưởng thực phẩm bên kia mở thêm cái dây chuyền sản xuất chocolate là rồi, mà chocolate sản xuất ra không bán thì để nhà mình ăn, lấy ra quà tặng người khác cũng không tệ.
Không bao lâu sau, hạt dưa Thỏ con bắt đầu xuất hiện trên thị trường, không khác lắm với những gì mà Tôi Hiểu Mạn dự đoán, mặc dù lượng tiêu thụ không cao, cũng không phải không bán , hạt dưa Thỏ con không nóng không lạnh bán ra trên thị trường.
“Hai khối tiền một cân hạt dưa, đắt quá nhỉ.”
“màu sắc này lại lạ quá, hạt dưa màu xanh lá, lúc ngửi còn có hương trà nữa.”
“Loại hạt dưa bên cạnh này còn có mùi vị đường nữa nè?”
“Nhìn cũng có vẻ như không tệ lắm, những loại hạt dưa này rất đẹp mắt, đắt thì đúng là hơi đắt một chút thật, tôi muốn mua hai lạng nếm thử.”
…
Giá cả của hạt dưa Thỏ con đẩy lui không ít người muốn tới hỏi mua hạt dưa, mà cái giá này cũng không đắt, vẫn có một số người nguyện ý mua một ít hạt dưa Tiểu thỏ về để nếm thử.
Mà lượng tiêu thụ của hạt dưa Thỏ con ở trên thị trường vẫn coi như là miễn cưỡng tạm , mà lượng tiêu thụ hạt dưa Thỏ con đóng gói lại không mấy đáng ý, so sánh với hàng rời, không mấy người nguyện ý mua hạt dưa đóng gói, trên xe lửa lại thích bán hạt dưa Thỏ con đóng gói.
Điều Tôi Hiểu Mạn cảm thấy ngoài ý muốn đó là, lượng tiêu thụ mặt hàng hạt dưa Thỏ con loại rời có thể miễn cưỡng duy trì xưởng sản xuất hạt dưa vận hành, mặc dù hạt dưa Thỏ con của bọn họ bán đắt, hiện tại lượng nhu cầu hạt dưa quá lớn, hạt dưa nhà bọn họ cũng coi như bán chạy.
Bởi vì chất lượng tốt, không ít các cơ quan doanh nghiệp tới đặt hàng hạt dưa nhà bọn họ, những người này có một nhất định sẽ có lần hai, xưởng hạt dưa không những không mất vốn mà còn thêm chút lợi nhuận.
Bạn thấy sao?