Thập Niên 70 Xuyên [...] – Chương 553

“Thật đáng tiếc, mấy năm trước em cũng có ý nghĩ muốn bán son môi, đều do bản thân em không may mắn, bị cửa hàng bánh ngọt trong nhà trì hoãn, không có thời gian kinh doanh son môi, nếu không thì có khi em đã bán son môi trước chị rồi…..”

“Nếu không phải em giao việc kinh doanh son môi cho chị, chị Hiểu Mạn, lúc này chị có khi đang ở nhà trông con cũng nên.”

Tô Hiểu Mạn nghe lời chuyện chanh chua của ta, cũng không để trong lòng, chỉ : “Vậy thì chị phải cảm ơn em rồi, may mắn gia đình em còn có cửa hàng bánh ngọt, không có thời gian tranh đoạt việc kinh doanh son môi của chị.”

Hà Sư Sư nghe ấy , trong lòng ta cảm thấy cùng đắc ý, vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, tiếp tục : “Chị Hiểu Mạn, em cảm thấy tầm kinh doanh của chị không tốt lắm, chị nên cẩn thận một chút, trước đây những người đi đầu trong kinh doanh, mấy người họ can đảm mạnh dạn bước ra kinh doanh, lúc đầu kiếm rất nhiều tiền sau đó việc kinh doanh không tốt, mất hết số tiền kiếm lúc ban đầu.

“Chị Hiểu Mạn, chị cũng phải cảnh giác một chút, đừng quá chủ quan, lúc trước có thể kiếm tiền, không có nghĩa là bây giờ có thể kiếm tiền, lỡ như chị đem số tiền kiếm ban đầu thua lỗ hết thì phải sao?” Hà Sư Sư chế nhạo : “Bây giờ nhiều người kinh doanh hạt dưa như , chị còn muốn học theo muốn kinh doanh hạt dưa, chị thật sự là không có đầu óc kinh doanh rồi.”

“Trong tay chị có tiền, có muốn kinh doanh máy ảnh với em không? Bọn em muốn xây dựng một nhà máy, tự mình sản xuất máy ảnh, bây giờ máy ảnh cũng là thứ thời thượng, em cảm thấy trong tương lai, mỗi hộ gia đình đều sẽ sở hữu một chiếc máy ảnh, đây nhất định là một ngành sản xuất phát triển, tốt hơn nhiều so với việc kinh doanh nhỏ như hạt dưa, đậu phộng….”

“Công việc kinh doanh máy ảnh của em cũng sắp bắt đầu rồi, chúng em mua công nghệ của nước ngoài, chính là…..” Hà Sư Sư nhíu mày, tỏ ý khoe khoang về ngành nghề mà ta sắp kinh doanh, ta nhắc đến việc này trước mặt Tô Hiểu Mạn cũng không phải thật sự muốn lôi kéo Tô Hiểu Mạn tham gia vào công việc kinh doanh máy ảnh của mình, ý định của ta chỉ là muốn khoe ra mà thôi.

Khoe khoang rằng bản thân ta có tri thức, có tầm , coi thường những thứ tầm thường đầu tư nhỏ như bán hạt dưa, thứ ta muốn kinh kinh doanh phải là những ngành kinh doanh thời thượng.

“Nghe em như , chị cảm thấy rất hứng thú, nếu không chị cũng muốn tham gia vào công việc kinh doanh của các em chứ? Nghe có vẻ tốt hơn so với việc kinh doanh hạt dưa của chị nhiều, em đúng là người có tầm xa đấy.” Tô Hiểu Mạn giả ta .

Trong lòng Hà Sư Sư cảm thấy vui vẻ, trên mặt lại giả vờ than thở : “Thật ra thì em cũng muốn để chị Hiểu Mạn tham gia lắm tiếc là những người hợp tác với em có lẽ sẽ không muốn đồng ý đâu, lúc đầu cũng đã rõ chỉ có mấy người bọn em hợp tác với nhau rồi, giờ lại muốn thêm một người nữa, e rằng không …..”

Bên ngoài thì như trong lòng ta lại nghĩ, việc kinh doanh tốt như , sao tôi có thể chia sẻ với chị chứ.

Trong lòng Tô Hiểu Mạn thầm, thật ra cũng không coi trọng việc kinh doanh máy ảnh của mấy người Hà Sư Sư lắm, trên thị trường những đồ vật như máy ảnh luôn cập nhật thay thế quá nhanh, trừ khi bên họ nắm vững công nghệ và tự mình nghiên cứu phát triển, tự mình cập nhật đổi mới, phải liên tục cho ra đời sản phẩm mới, nếu không thì sản phẩm mới của người ta vừa mới ra mắt, sản phẩm cũ của sao có thể bán cho ai nữa chứ.

“Như à, thế chị vẫn nên mở nhà cửa hàng kinh doanh hạt dưa thôi, đợi mấy ngày nữa sẽ cho xây dựng một nhà máy sản xuất hạt dưa.”

“Hả?!” Hà Sư Sư trợn mắt : “Không ngờ em nhiều như chị đều coi như không nghe thấy à, cẩn thận nhà máy hạt dưa của chị xây dựng phí công, cuối cùng còn phải mất hết tiền vào đó.”

“Nếu không chị cứ nghe ý kiến của em, chị đi kinh doanh radio đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...