“Haiz, trong kinh doanh còn không phải tới trước trước, đi bán những thứ người khác không có, mới bán đắt hàng, tất cả mọi người đều đến cửa hàng của mua, không có ai cạnh tranh với ,.....Tiếc là giờ đây mọi người đều thích bắt chước theo, thấy người ta kinh doanh cái này có thể kiếm tiền, lập tức cũng học theo đi kinh doanh cái đó.” Hà Sư Sư đến đây, quay sang Tô HIểu Mạn : “Tôi thấy việc kinh doanh son môi của tốt như , nghĩ rằng hẳn là một người phụ nữ có tầm rộng, lại không ngờ rằng thiếu kiến thức đến nỗi quan tâm việc kinh doanh nhỏ như buôn bán hạt dưa như .”
“Cô thật sự là một người phụ nữ tốt số, trước đây kinh doanh son môi, trong trung tâm thương mại cũng không có đối thủ nào có thể cạnh tranh việc kinh doanh của , bây giờ lại xuất hiện thương hiệu son môi Thắng Lợi, các thương hiệu son môi hoa hồng, hoa mẫu đơn,...Cho dù là thương hiệu son môi của có chất lượng tốt đến đâu, thì cũng vẫn bị người khác cướp mất công việc ăn.” Nói rồi Hà Sư Sư lại ra vẻ cảm thán : “Việc kinh doanh của tiệm bánh ngọt gia đình tôi lại không may mắn như việc kinh doanh của .”
Trong giọng điệu cảm thán của ta lại mang theo ba phần ghen tị, ba phần khinh bỉ, gia đình của Hà Sư Sư kinh doanh một cửa hàng bánh ngọt có danh tiếng lâu đời, là cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng trong thành phố Bắc Kinh của họ, hiện nay xã hội tự do kinh doanh, nhà nước đang thúc đẩy nền kinh tế định hướng thị trường, gia đình ta cũng bắt kịp xu hướng kiếm rất nhiều tiền.
Bởi vì cửa hàng bánh ngọt của gia đình ta có danh tiếng lâu đời, là cửa hàng thuộc về gia tộc nhà họ Hà của bọn họ, vì mà tất cả chị em hay chị em họ trong gia tộc nhà ta đều vây xung quanh cửa hàng bánh ngọt, muốn tranh đoạt việc thừa kế tay nghề của tiệm bánh ngọt gia tộc.
Trong số các chị em, chỉ có Hà Sư Sư là trường hợp ngoại kệ, ta không muốn theo nghề của gia tộc đi kinh doanh tiệm bánh ngọt, ta cảm thấy việc này không có tính sáng tạo gì cả, chỉ biết học lại tay nghề của tổ tiên nhà mình, không phải là bản lĩnh của con người hiện đại như ta.
Hà Sư Sư cảm thấy bản thân là một người có tầm xa trông rộng, từ lâu đã phát hiện ra sự thay đổi to lớn của thời đại, tay nghề của tổ tiên sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải bởi tác của những tiện ích thời thượng hiện đại, ta coi thường công việc kinh doanh bánh ngọt của gia đình mình, cho rằng công việc kinh doanh này không có gì đặc biệt, trong thành phố có rất nhiều cửa hàng bánh ngọt có danh tiếng lâu đời, cửa hàng bánh ngọt của gia đình họ chẳng qua chỉ là có chút nổi tiếng mà thôi, việc kinh doanh này có thể tồn tại bao lâu, không ai biết có thể rõ .
Ít nhất năm nay việc kinh doanh của cửa hàng bánh ngọt nhà ta không tốt như năm ngoái, trên thị trường xuất hiện bánh quy socola, bánh quy sữa, bánh kem,....Bây giờ trẻ em rất thích những loại bánh này, còn bánh ngọt nhà ta hầu hết là bán cho những người khách cũ ngày xưa, tương lai những đứa trẻ này trưởng thành rồi, sẽ còn nhớ đến món bánh ngọt của gia đình ta không?
Vì Hà Sư Sư cảm thấy việc kinh doanh của nhà ta sẽ không tồn tại lâu nữa, đã bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc rồi, ta là một người phụ nữ có kiến thức và tầm kinh doanh, hẳn là đi kinh doanh một số lĩnh vực khác trong thời đại này.
Cũng muốn giống như…..Tô Hiểu Mạn .
À, các cách nhau không xa, ông nội và bà nội Khương cũng hay đến nhà ta mua bánh ngọt, cho nên ta thường cùng họ chuyện phiếm vài lần, mà tuổi tác của ta và Tô Hiểu Mạn cũng sàn sàn nhau, tất nhiên vô cùng quan tâm tin tức của Tô Hiểu Mạn.
Bạn thấy sao?