Trước khi dùng máy đánh chữ này, trong đầu đã có văn án tóm tắt của toàn bộ câu chuyện, chỉ còn chờ dùng máy chữ viết ra, thuận tiện lại một lần nữa kiểm tra nội dung một lần , mà cái quá trình này, chỉ cần hơn mười phút.
Coi như là mỗi ngày tăng thêm một mục hoạt giải trí.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, hơn mười phút đã có thể vừa gõ vừa chỉnh sửa xong 3000 chữ, sao mà không lên trời luôn đi? Xem có thể liên tục bao lâu? thật sự có thể viết xong một bộ tiểu thuyết sao?
Tô Hiểu Mạn rất là hoài nghi.
Không nghĩ tới cái tên Tạ Cẩu Tử này thật đúng là mỗi ngày lôi đả bất mà đánh chữ mười mấy hai mươi phút, viết xong 3000 chữ , rồi sau đó tiếp tục đi cho bồ câu ăn, tựa hồ Tạ Minh Đồ cũng không để bụng lắm với chuyện bản thân mình đang viết tiểu thuyết.
Anh mới là bậc thầy quản lý thời gian chân chính.
Sau khi Viết xong, nguyện ôm vợ chính mình đi cho bồ câu ăn.
Mà Tô Hiểu Mạn đã chờ không mười ngày, bức thiết muốn biết Tạ Minh Đồ đến tột cùng viết những thứ gì, tên cẩu nam nhân rốt cuộc có phải đang hù chơi hay không, vạn nhất mỗi ngày chỉ bộ tịch dạo một vòng trước máy đánh chữ, lại ăn không ngồi rồi chơi cùng với và các con, đây là hành vi của kẻ lừa đảo siêu cấp.
Cố ý chọc cho vui.
Cẩu nam nhân cẩu nam nhân cẩu nam nhân……
Tới ngày thứ bảy, Tô Hiểu Mạn không nhịn nữa, miệng cứ niệm Tiểu Đồ dài Tiểu Đồ ngắn, dỗ dành lừa lọc cho mình xem thứ mà viết, đương nhiên là Tạ Minh Đồ không đáp ứng, Sau khi buổi tối Tô Hiểu Mạn bị bắt kí kết mấy hiệp định không bình đẳng, ngày hôm sau mới lấy bản thảo truyện mà Tạ Minh Đồ viết.
Đã là ngày thứ bảy, Tạ Minh Đồ cũng viết không sai biệt lắm hai vạn một ngàn chữ, xem như rất nhiều, Tô Hiểu Mạn nghiêm túc vài tờ, phát hiện cái tên Tạ Cẩu Tử này tựa hồ đang nghiêm túc viết tiểu thuyết.
Còn viết vô cùng lôi cuốn.
Anh thật sự nghe Tô Hiểu Mạn kiến nghị, viết một câu chuyện về thiếu niên tinh tế bần cùng lang bạt sao trời nhân tiện thăng cấp.
Hành văn mượt mà, tiết thoải mái, mang theo nhiệt huyết thiếu niên…… Hơn nữa toàn bộ hành trình không có hạt sạn nào, các loại giả thiết vô cùng thuyết phục.
Anh Cẩu Tử không bỏ dở, mỗi ngày sẽ viết 3000 chữ.
“?!!!!!!” sau khi Tô Hiểu Mạn xem xong, không chỉ có không thể tìm điểm để đi trào phúng Cẩu Tử nhà bọn họ, còn bị cuốn theo mạch truyện.
Chương sau đâu chương sau đâu?
Cô muốn xem thiếu niên tinh tế của .
Tô Hiểu Mạn quấn lấy Tạ Minh Đồ đòi tiếp tục viết, chính mình sẽ không viết nhiều như , mỗi ngày chỉ viết 3000 chữ để thời gian, Tô Hiểu Mạn thật muốn nhốt lại để viết tiểu thuyết.
Cô muốn vừa đe dọa vừa dụ dỗ người này kể tiếp cho nghe, mà lại cảm thấy nghe nào có thoải mái như đọc nguyên văn.
Chậc.
Lúc trước sao lại cho Tạ Cẩu Tử viết tiểu thuyết chứ? Hiện tại bản thân lọt hố rồi, không nghĩ tới tên Cẩu Tử thối này viết thư không đàng hoàng, đọc xong khiến người ta muốn chết, ai biết viết tiểu thuyết lại có thể đọc cơ chứ?
Chẳng lẽ là do nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?
Sao mà tự dưng lại cảm thấy Cẩu Tử nhà mình viết tiểu thuyết khoa học còn khá là tốt?
Tô Hiểu Mạn cầm đi cho Liễu Phiên Nhiên xem, Liễu Phiên Nhiên cũng đọc tới nghiện, nhanh chóng hỏi: “Ai viết đây? bản thảo này cũng là gửi tới Mạn Thảo chúng ta sao?”
một đám gửi bài, chất lượng cũng quá cao.
“Viết hay lắm đói, không nghĩ tới còn có thể viết tiểu thuyết về thế giới tương lai.”
“Nhìn là có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, sao mà mới có mấy vạn chữ chứ, giờ mới tới thời điểm mấu chốt thôi/.”
“Chị Hiểu Mạn, đây là ai viết?”
Tô Hiểu Mạn lạnh lạnh : “Người đàn ông nhà chị viết.”
Liễu Phiên Nhiên chấn kinh : “?!!!!!”
“Này cũng quá mạnh đi!!! Mau bảo ấy đưa bản thảo cho tạp chí chúng ta, em cảm thấy có thể trực tiếp đăng lên !”
“ Tập san Tháng sau, sẽ đăng truyện của Tạ!”
Tô Hiểu Mạn: “?!!!! Trộn lẫn cái này Ở trong một đống tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn? Có thể có chút không hợp lắm hay không?”
“Không có không hợp, hoàn toàn thích hợp luôn, đây là câu chuyện rất hay đó, chỉ cần là một cuốn tiểu thuyết thú vị lại hay, đều có thể đăng lên Mạn Thảo của chúng ta.”
Bạn thấy sao?