Thập Niên 70, Trở [...] – Chương 150

Bỗng nhiên, tiếng gọi của Cố Đình Hoài vang lên:

“Lão nhị? Lão nhị!”

Cố Duệ Hoài giật mình quay lại, vội với Điền Tĩnh:

“Được rồi, em mau về đi. Anh đứng đây em vào nhà rồi mới về.”

Điền Tĩnh gật đầu, mỉm duyên dáng với ta trước khi quay người bước về sân nhà mình.

Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, nụ trên mặt Điền Tĩnh lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khó đoán.

Có lẽ nghe thấy tiếng , từ trong phòng vang lên tiếng quát của Điền Đại Hữu:

“Mày còn biết đường về à? Mất mặt c.h.ế.t đi ! Nếu không phải đội trưởng Trần trả tiền ăn cho mày, tao đã đuổi cổ mày ra đường từ lâu rồi! Cút đi ngủ ngay cho tao!”

Tiếng mắng mỏ vang vọng một lúc rồi dần lắng xuống. Điền Tĩnh đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Mãi đến khi trong phòng vang lên tiếng ngáy, mới lạnh lùng liếc về phía căn phòng rồi quay về phòng mình.

Cô và Điền Điềm ngủ chung một phòng, lúc này em đã ngủ say.

Điền Tĩnh nằm xuống giường, nhắm mắt lại đầu óc không ngừng tính toán. Cô cẩn thận hồi tưởng lại những tiết trong sách và lập kế hoạch cho bước đi tiếp theo.

Chỉ còn hai tháng nữa, nam chính mới trở về thôn. Trước khi điều đó xảy ra, nhất định phải cướp "bàn tay vàng" của nữ chính!

Theo nội dung trong sách, Cố Nguyệt Hoài sau này sẽ cưới nam chính, cùng ta lên thủ đô. Sau khi trở thành vợ quan, thôn Đại Lao Tử bị bỏ để nhường chỗ cho một công trình lớn. Từ sân sau nhà Cố Nguyệt Hoài, một loạt cổ vật quý giá đào lên, trong đó có thứ gọi là "bàn tay vàng" – chìa khóa thay đổi vận mệnh của ấy.

Tuy nhiên, khi còn chưa kịp hiểu rõ "bàn tay vàng" cụ thể là gì thì đã xuyên qua thế giới này.

Cô nhớ rõ sách viết rằng, vào cuối năm khi đại đội sản xuất bắt đầu ổn định việc phân phát lương thực, sản lượng thu hoạch giảm đến 60%. Năm tới, nạn châu chấu sẽ càng khiến hình thêm tồi tệ, và nhiều đại đội xung quanh sẽ phải trải qua hai năm đói khát kinh hoàng.

Cô đến đây là để hưởng vinh hoa phú quý với thân phận "quan thái thái", ở nhà lầu xe sang, chứ không phải để c.h.ế.t đói ở cái nơi nghèo nàn rách nát này. Bởi , cần lập một kế hoạch thật chi tiết và cẩn thận.

Điền Tĩnh cau mày, suy nghĩ miên man một hồi rồi mới dần chìm vào giấc ngủ.

Bên kia, Cố Duệ Hoài bị Cố Đình Hoài gọi về nhà.

Vừa bước vào cửa, ta đã lớn tiếng quát:

“Cố Nguyệt Hoài! Cô ra đây cho tôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...