Ánh mắt Điền Tĩnh thoáng chớp, khi thấy vẻ cúi đầu áy náy của ta, trong lòng hiện lên nét giễu cợt.
Cố Duệ Hoài thích , chuyện này đã biết từ lâu. Khi mới đến thôn Đại Lao Tử, từng muốn tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Cố. Nhưng danh tiếng gia đình này trong đội sản xuất lại quá tệ, mà thời đại này, dư luận có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một người.
Dù , cũng cần một người trong nhà họ Cố để lợi dụng. Cô chọn Cố Duệ Hoài không phải vì ta hữu ích như Trần Nguyệt Thăng, mà vì ta dễ điều khiển hơn.
Ánh mắt Điền Tĩnh dịu xuống, cơn tức giận với Cố Nguyệt Hoài cũng theo đó mà vơi bớt.
"Em..." Điền Tĩnh khẽ thở dài, đôi mắt ngập nước, môi cắn nhẹ. Cô , giọng đầy uất ức:
“Em không cố ý giận dữ với đâu. Nhưng ba mươi cân lương thực... với nhà em mà ...”
Nói đến đây, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng, tạo nên một hình ảnh mong manh đáng thương.
Thấy , lòng Cố Duệ Hoài đau nhói.
Trong mắt ta, Điền Tĩnh vốn là một người dịu dàng, luôn mang theo nụ tươi tắn. Bây giờ buồn bã như , ta không chịu . Không suy nghĩ nhiều, ta buột miệng:
“Em đừng lo! Anh sẽ trả ba mươi cân lương thực đó giúp em!”
Đôi mắt Điền Tĩnh ánh lên niềm vui, giọng nhẹ nhàng:
“Thật sao?”
Cố Duệ Hoài chẳng màng điều gì khác, gật đầu ngay tắp lự:
“Thật mà! Em cứ yên tâm!”
Nước mắt Điền Tĩnh rơi lã chã, nghẹn ngào :
“Anh hai Cố, thật tốt!”
Nhìn khóc, Cố Duệ Hoài chỉ biết ngượng ngùng gãi đầu, nở nụ ngốc nghếch.
Bất chợt, Điền Tĩnh như nghĩ ra điều gì, khẽ vén lọn tóc mai ra sau tai, ngập ngừng hỏi:
“Anh hai Cố... Em có thể nhờ một chuyện không?”
Nghe , Cố Duệ Hoài lập tức tỏ ra hào hứng:
“Có chuyện gì? Em cứ đi, chỉ cần , nhất định giúp!”
Vốn dĩ ta đã bối rối không biết lấy lý do gì để tiếp cận . Bây giờ Điền Tĩnh chủ nhờ vả, ta đương nhiên không từ chối!
Điền Tĩnh mím môi nhẹ, vẻ mặt vừa xinh đẹp vừa như mang theo ý tứ mơ hồ. Cô khẽ :
“Mấy ngày nay, trong thôn bàn tán nhiều quá, em không muốn đến đội việc. Anh có thể nhường cho em mảnh đất trống sau nhà để em trồng ít rau không?”
Nghe , Cố Duệ Hoài lên , :
“Anh tưởng chuyện gì to tát, chỉ là việc nhỏ thôi mà. Em muốn trồng gì cũng !”
Nụ trên mặt Điền Tĩnh càng rạng rỡ. Cô nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, thì thầm:
“Chúng ta thỏa thuận nhé.”
Hai người mỉm nhau .
Bạn thấy sao?