"Khi nào về, tôi tính sổ với sau!" Cố Duệ Hoài hậm hực để lại một câu, rồi vội vã chạy theo Điền Tĩnh.
"Cái thằng nhóc thối này! Tính sổ? Nó định tính sổ với ai? Để xem nó gì! Tao mà bắt thì lột da nó ra!" Cố Chí Phượng tức giận đến mức vỗ bàn, đứng bật dậy, bị Cố Đình Hoài, kéo lại, cả :
“Thôi nào cha, tính khí lão nhị là , cha đánh c.h.ế.t cũng chẳng ích gì đâu.”
Cố Chí Phượng nghẹn lời, quay đầu về phía Cố Nguyệt Hoài.
Ngược lại, người trong cuộc là Cố Nguyệt Hoài lại bình tĩnh đến lạ. Không hề tức giận hay buồn bã, xách túi lương thực lên, khẽ :
“Ba mươi cân lương thực, đủ để cả nhà mình ăn mấy ngày.”
Nhìn nụ trên khuôn mặt , trong lòng Cố Đình Hoài không khỏi dấy lên cảm giác chua xót.
Cố Chí Phượng lớn tiếng mắng:
“Bé à, đừng sợ. Cái thằng con trai cùi chỏ quay ra ngoài như nó, người ta có thèm ngó ngàng tới nó đâu! Sớm muộn gì cũng hối hận!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ, điềm nhiên đáp:
“Thôi cha, chuyện cỏn con này không đáng để cha tức giận đâu. Cha nghỉ sớm đi, mai còn phải việc. Con về phòng đây.”
Nói xong, bước vào phòng, khép cửa lại, ngăn cách với ánh đèn dầu leo lét bên ngoài.
"Con đi xem thử, thằng nhị đó không biết đang gì mà mãi không về, nếu nó không quay lại thì cũng đừng có về nữa!" Cố Chí Phượng nhíu mày, vẫy tay ra hiệu cho Cố Đình Hoài đi ra ngoài tìm Cố Duệ Hoài. Đêm khuya thế này, nếu chuyện thằng hai ở lại lâu với Điền Tĩnh bị truyền ra ngoài, sẽ bị bàn ra tán vào, chẳng hay ho gì đâu.
Cái thằng đần ấy, lòng dạ toàn hướng về người ta, chẳng biết kiềm chế, sớm muộn gì cũng bị Điền Tĩnh cho mất cả lý trí!
Cố Đình Hoài ra ngoài tìm người.
Ở phía bên kia, Điền Tĩnh đang nén cơn giận, định quay về nhà thì bị Cố Duệ Hoài đuổi theo ngăn lại.
Điền Tĩnh bực mình, hất tay ta ra, lạnh lùng :
“Anh gì ?”
Cố Duệ Hoài ngẩn người. Trong mắt ta, Điền Tĩnh luôn là một dịu dàng, thanh nhã và điềm đạm. Đây là lần đầu tiên ta thấy tỏ ra tức giận như . Lòng ta dâng lên hai cảm trái ngược: một phần giận dữ đối với Cố Nguyệt Hoài, phần còn lại là áy náy dành cho Điền Tĩnh.
Cố Duệ Hoài hơi lắp bắp:
“Anh... Anh xin lỗi. Anh thay mặt Cố Nguyệt Hoài xin lỗi em.”
Dù trong thâm tâm, ta mơ hồ cảm thấy việc sai trái của mình, trước mặt người con mình thầm thương bao năm, giữa đúng sai và cảm, ta không chút do dự chọn cảm
Bạn thấy sao?